MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 35

cô nhận thấy rằng những cửa hàng đồ cổ không gợi lên tâm trạng u ám ở
Antoine; anh nhìn nhận giá trị của những đồ vật ở đó trong khi cô ngửi thấy
nơi đây có mùi chết chóc.

Khi đi ra bãi cát chưa kịp được gió thổi khô giữa hai trận mưa rào, do

bị lún vào một thứ cát nặng trình trịch như xi măng đang cứng lại, cô không
thể kìm được bèn càu nhàu:

— Biển một ngày trời mưa, quý hóa quá!

— Rốt cuộc, em thích cái gì nào? Biển hay ánh nắng mặt trời? Có nước

này, có chân trời này, có cả không gian mênh mang nữa!

Cô thú nhận rằng trước đây cô chẳng mấy khi nhìn đến biển cũng như

bờ biển, cô chỉ tận hưởng ánh nắng mặt trời mà thôi.

— Cách tiếp nhận của em thật nghèo nàn: thu hẹp phong cảnh lại thành

ánh nắng mặt trời.

Cô nhượng bộ là anh có lý. Không phải là không bực bội, cô nhận ra,

khi khoác tay anh đi, rằng thế giới này đối với anh phong phú hơn đối với cô
nhiều bởi anh tìm kiếm nơi đây những dịp để ngạc nhiên và anh tìm thấy
chúng.

Đến bữa ăn trưa, họ ngồi vào bàn trong một quán ăn tuy lịch sự nhưng

được bài trí theo phong cách dân gian.

— Thế anh không cảm thấy mất thoải mái à?

— Vì cái gì cơ?

— Vì mọi thứ không thật, cái quán ăn này, những đồ đạc này, cách

phục vụ này? Vì nội thất được tạo ra chỉ cốt dành cho những khách hàng
như anh, cho những người ngờ nghệch như anh. Kiểu du lịch cao cấp nhưng
dù sao vẫn là du lịch!

— Chỗ này là có thực, đồ ăn của nó là có thực, và anh thực sự ngồi đây

với em.

Sự chân thành của anh làm cho cô dịu lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.