MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 38

Suýt nữa thì cô nói thêm “tin em đi, em biết điều em nói mà” nhưng cô

đã kìm lại câu nói ám chỉ đến quá khứ sưu tập đàn ông của mình; dù sao, cô
không rõ là Antoine có biết gì về chuyện đó không, anh, may thay, học ở
một trường đại học khác ra.

Anh cười trong khi cô thì im lặng.

Những giờ tiếp theo, cô có cảm giác như đang bước trên một sợi dây

treo giữa không trung: chỉ một thoáng sơ ý là cô sẽ rơi vào vực thẳm của nỗi
buồn chán. Nhiều lần cô đã nhìn thấy rõ bóng tối dày đặc của nó – của nỗi
buồn chán – anh kéo cô lại, anh ra lệnh cho cô nhảy qua, đến với anh; cái sự
cám dỗ lao xuống vực ấy khiến cô cảm thấy chóng mặt. Vậy là cô níu chặt
vào tính lạc quan của Antoine, anh, thao thao bất tuyệt, nụ cười trên môi,
anh tả cho cô thế giới theo cách anh cảm nhận. Cô bám lấy niềm tin rạng rỡ
của anh.

Vào cuối buổi chiều, trở về biệt thự, họ làm tình thật lâu và anh tìm đủ

mọi cách để đem cho cô khoái cảm đến mức là, kìm nén sự khó chịu của
mình, cô nhắm mắt lại trước những chi tiết khiến cô choáng váng và cô vật
lộn để sẵn sàng với trò chơi.

Cô kiệt sức lúc hoàng hôn buông xuống. Anh thì thậm chí chẳng ngờ

đến tầm cỡ của trận chiến đấu mà cô đã tiến hành trong ngày.

Bên ngoài, gió muốn bẻ gãy cành thông cũng như các cột buồm.

Buổi tối, dưới ánh nến, dưới những cột xà đã được sơn của một trần

nhà nhiều hơn trăm tuổi, trong lúc họ uống một thứ rượu nồng mà chỉ nghe
tên đã đủ ứa nước miếng, anh hỏi cô:

— Dù có thể trở thành người đàn ông bất hạnh nhất quả đất, anh vẫn

muốn em trả lời anh: em có vui lòng làm người đàn bà của đời anh không?

Cô gần như không tự kiềm chế được nữa.

— Anh mà bất hạnh ấy à? Anh làm gì có khả năng đó. Cái gì anh cũng

thấy tốt cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.