MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 40

Thoạt đầu, Hélène không trả lời; sau đó, để biết xem mọi người có thể

đi đến tận đâu, cô buông ra một câu để khuyến khích họ:

— Vậy à? Mọi người thấy thế à? Thật chứ?

Thế là họ rơi vào bẫy và bắt đầu phát triển thêm.

— Ừ, mọi người chưa từng nghĩ là một người đàn ông sẽ làm con dịu

đi. Hồi trước, chẳng có ai làm vui lòng con nổi, chẳng có cái gì là đủ tốt đối
với con. Ngay cả chính bản thân con nữa. Con thật nghiệt ngã. Mọi người đã
tin chắc là cả đàn ông, cả đàn bà, cả chó, cả mèo, cả cá vàng đều không thể
làm cho con quan tâm hơn vài phút.

— Antoine đã làm được điều đó.

— Bí quyết của cậu ấy là gì?

— Con sẽ không nói ra đâu.

— Có lẽ do thế chăng, tình yêu! Bởi vậy không nên tuyệt vọng.

Cô không cải chính.

Thực tế, chỉ có mình cô biết là cô không thay đổi. Cô im lặng, thế thôi.

Trong thâm tâm cô, cuộc sống vẫn tiếp tục hiện ra trước mắt cô thật xấu xí,
ngớ ngẩn, khiếm khuyết, gây thất vọng, hụt hẫng, bất mãn; nhưng những
đánh giá của cô không lọt ra khỏi miệng cô nữa.

Antoine đã mang lại cho cô những gì? Một cái rọ bịt miệng. Cô ít phản

kháng hơn, cô kìm giữ ý nghĩ của mình.

Cô tự biết mình vẫn không có khả năng nhìn nhận một cách tích cực, cô

tiếp tục thấy trên mỗi gương mặt, trên mỗi chiếc bàn, trong mỗi ngôi nhà, ở
mỗi vở diễn, cái lỗi không thể tha thứ được, nó ngăn cản thái độ coi trọng
của cô. Trí tưởng tượng của cô tiếp tục nhào nặn lại các khuôn mặt, chữa lại
các cách trang điểm, sửa lại vị trí của những chiếc khăn trải bàn, những
chiếc khăn ăn, những bộ đồ ăn, phá bỏ những bức vách này và dựng lên
những bức vách khác, quẳng các đồ đạc ra bãi rác, tháo đi các rèm cửa, thay
vai nữ chính trên sân khấu, cắt bỏ hồi hai, hủy bỏ kết cuộc của bộ phim; khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.