MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 41

cô gặp những người mới, cô vẫn dò ra sự ngu ngốc hay những yếu kém của
họ như trước, nhưng cô thôi không nói ra những nỗi thất vọng này nữa.

Một năm sau đám cưới mà cô mô tả là “ngày đẹp nhất của đời cô”, cô

sinh một đứa con mà cô thấy xấu xí và gầy yếu khi người ta đưa nó cho cô.
Thế nhưng Antoine gọi nó là “Maxime” và “con yêu của bố”; cô tự ép mình
phải bắt chước anh; ngay từ đó, cái mẩu thịt cực kỳ khó chịu chuyên đái
dầm, ị đùn và kêu khóc mà thoạt đầu đã xé rách ruột gan cô ấy đã trở thành
đối tượng thu hút toàn bộ sự chú ý của cô trong suốt mấy năm trời. Tiếp theo
là một bé gái “Bérénice” với túm tóc ngỗ ngược mà cô ghét ngay lập tức,
tuy vậy cô vẫn chọn cái cách cư xử kiểu người mẹ mẫu mực như thế đối với
con bé.

Hélène tự thấy khó chịu với bản thân đến nỗi cô quyết định giấu kín

những đánh giá của mình để chỉ giữ lại cách nhìn của Antoine mà thôi, trong
mọi tình huống. Cô chỉ sống trên bề mặt, nhốt lại bên trong một người đàn
bà vẫn tiếp tục khinh miệt, phê phán, ra sức chê bai, cái kẻ vẫn đập vào cánh
cửa phòng giam của mình và uổng công kêu gào qua lỗ cửa. Để đảm bảo
cho tấn hài kịch hạnh phúc, cô tự biến mình thành cai ngục.

Antoine luôn luôn ngắm nhìn cô với một tình yêu chan chứa; anh vừa

thầm thì “người đàn bà của đời anh” vừa vuốt ve mông cô hay hôn lên cổ cô.

— Người đàn bà của đời anh? Thực chất, đó chẳng phải là cái gì ghê

gớm cả, nữ tù nhân nói.

— Thế là đã tốt rồi, cai ngục trả lời.

Thế đó. Đó không phải là hạnh phúc, đó là bề ngoài của nó. Hạnh phúc

gián tiếp, hạnh phúc do chịu ảnh hưởng.

— Một ảo ảnh, nữ tù nhân nói.

— Câm đi, cai ngục trả lời.

Vì thế nên Hélène đã rú lên khi người ta báo cho cô biết rằng Antoine

vừa gục xuống ở một lối đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.