MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 42

Nếu như cô chạy băng qua vườn nhanh đến thế, đó là để phủ nhận điều

mà người ta định thông báo với cô. Không, Antoine không chết. Không,
Antoine không thể xỉu đi dưới ánh mặt trời. Không, Antoine, dù có vấn đề
về tim, cũng không thể ngừng sống như vậy được. Vỡ phình mạch? Lố
bịch… Không điều gì có thể phá hủy được một tấm thân to lớn như vậy. Bốn
mươi nhăm tuổi, đó không phải là tuổi để chết. Lũ ngu ngốc! Bọn dối trá!

Thế nhưng, khi sụp xuống đất, cô nhanh chóng nhận ra rằng đó không

còn là Antoine nữa mà là một tử thi nằm cạnh bồn phun nước. Một người
khác. Một hình nhân bằng xương bằng thịt, giống Antoine. Cô không còn
cảm thấy nguồn năng lượng mà anh phát ra nữa, cái nhà máy điện mà cô cần
biết bao để tiếp liệu cho mình. Một bản sao nhợt nhạt và lạnh lẽo.

Cô khóc, người co rúm lại, không thể nói được một điều gì, nắm trong

những ngón tay mình hai bàn tay giá lạnh từng cho cô nhiều biết bao. Bác sĩ
và các y tá buộc phải dùng sức tách hai vợ chồng ra

— Chúng tôi hiểu, thưa bà, chúng tôi hiểu. Xin bà hãy tin rằng chúng

tôi rất hiểu.

Không, họ không hiểu gì hết. Cô, người mà có lẽ đã chẳng cảm thấy

mình là vợ cũng như là mẹ nếu như không có Antoine, làm sao cô có thể trở
thành quả phụ được? Thành quả phụ khi không có anh? Nếu anh biến mất,
cô làm sao biết cách cư xử đây?

Trong lễ tang, cô không tôn trọng bất cứ một thông lệ nào và làm cho

đám đông sững sờ bởi nỗi đau buồn dữ dội của cô. Trên miệng huyệt, trước
khi mọi người hạ thi thể xuống, cô nằm phủ người lên quan tài và bám chặt
vào đó để giữ nó lại.

Chỉ có sự năn nỉ của bố mẹ cô, rồi của các con cô – mười lăm và mười

sáu tuổi – mới làm cho cô buông ra được.

Chiếc hòm lún sâu xuống.

Hélène giam mình trong im lặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.