MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 51

bà thích lánh vào phòng khách hơn, từ chỗ này bà nghe thấy láng máng
những câu đe dọa và những mệnh lệnh.

Theo phản xạ, bà châm một điếu thuốc lá và lại gần cửa sổ. Bên ngoài,

dù mới sang tháng Bảy, những thảm cỏ đã úa vàng, cây cối rụng xuống
những chiếc lá cháy sém. Đợt nóng dữ dội đã giáng xuống quảng trường
Trocadéro. Nó giáng xuống toàn nước Pháp. Mỗi một ngày, nó hoàn thiện
công trình chết chóc của mình; mỗi một ngày, chương trình thời sự trên ti vi
lại liệt kê những nạn nhân mới của nó: những người vô gia cư nằm trên nhựa
đường nóng rẫy, những người già trong dưỡng đường rụng như sung, những
đứa trẻ kiệt quệ vì mất nước. Và còn nữa, người ta không tính đến súc vật,
hoa quả, rau màu, cây cối… Vả lại chẳng phải bà đã nhận thấy một con
chim hét bị chết hay sao, ở đằng kia, ngay phía dưới, trên thảm cỏ của vườn
hoa? Cứng đờ, như một bức vẽ bằng mực, hai chân bị gãy. Tiếc thật, tiếng
hót của chim hét, nghe vui tai biết chừng nào…

Thế là bà bèn tự rót cho mình một cốc nước to và uống để đề phòng.

Chắc chắn bà tự cảm thấy mình thật ích kỷ khi nghĩ đến bản thân trong khi
có bao nhiêu người chết, nhưng làm thế nào khác được?

— Thưa bà, xin lỗi… Thưa bà!

Ở lối vào phòng khách, mấy viên cảnh sát phải vất và lắm mới kéo

được bà ra khỏi dòng suy tư về các thảm họa của nóng nực. Bà quay lại hỏi
họ:

— Thế nào, ai vậy?

— Không có ai cả, thưa bà.

— Thế là thế nào, không có ai cả?

— Bà vào đây mà xem.

Bà đi theo ba người đàn ông đến tận chiếc tủ. Nếu như trong đó có đầy

quần áo và hộp đựng giày, thì lại không có kẻ đột nhập.

— Mụ ta đâu rồi?

— Bà có muốn chúng tôi tìm cùng với bà không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.