MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 53

— Mặc váy, tôi nghĩ thế.

— Thế này thì không phù hợp mấy với chân dung quen thuộc của bọn

trộm cắp và các loại trèo tường trộm của khác rồi. Bà có chắc rằng người
này không phải là ai đó trong số những người thân thuộc của bà mà bà
không nhận ra không?

Odile nhìn họ với vẻ hơi khinh thường.

— Tôi hiểu rất rõ nhận xét của ông, điều đó là hợp lý, xét theo nghề

nghiệp của các ông, nhưng xin các ông hãy ghi nhận rằng ở tuổi ba mươi
lăm, tôi vẫn còn chưa già cũng như chưa lẫn cẫn. Chắc chắn tôi có nhiều
bằng cấp hơn các ông, tôi làm việc với tư cách nhà báo độc lập, chuyên gia
về các vấn đề địa chính trị ở Trung Đông, tôi nói được sáu thứ tiếng, và mặc
dù trời nóng nực tôi cảm thấy mình hoàn toàn khỏe mạnh. Vậy xin các ông
làm ơn tin rằng tôi không có thói quen quên đi mất là đã giao chìa khóa nhà
mình cho ai.

Sửng sốt, sợ bà tức giận, họ gật đầu với vẻ kính trọng.

— Xin bà thứ lỗi, thưa bà, chúng tôi cần phải xem xét tất cả các giả

thuyết. Đôi khi chúng tôi phải làm việc với những người thể chất mong
manh mà…

— Hẳn rồi, lúc nãy, tôi đã mất bình tĩnh…

— Bà sống một mình ở đây à?

— Không, tôi có chồng.

— Chồng bà đâu?

Bà nhìn viên cảnh sát với một vẻ bất ngờ thú vị; bà phát hiện ra rằng

người ta không đặt cho bà câu hỏi hết sức đơn giản này – chồng bà đâu? –
đã lâu lắm rồi.

Bà mỉm cười:

— Đi Trung Đông. Anh ấy là một phóng viên nổi tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.