MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 54

Mấy viên cảnh sát bày tỏ thái độ kính trọng đối với nghề nghiệp của

Charles bằng những cặp mắt kinh ngạc và một sự im lặng kèm theo. Viên
cảnh sát lớn tuổi nhất tuy vậy vẫn tiếp tục cuộc điều tra của mình:

— Chính thế, liệu chồng bà có thể đưa chùm chìa khóa của ông ấy cho

ai đó mượn mà…

— Ông lại tưởng tượng ra cái gì vậy? Nếu thế thì anh ấy đã báo cho tôi

biết chứ.

— Tôi không biết.

— Không đâu, nếu thế thì anh ấy đã báo cho tôi.

— Bà có thể gọi điện cho ông ấy để biết chắc không?

Odile lắc đầu từ chối.

— Anh ấy không thích mọi người liên lạc với mình khi anh ấy đang ở

xa tít tắp. Nhất là lại vì cái chuyện chìa khóa nữa, điều đó thật lố bịch.

— Đây có phải là lần đầu tiên xảy ra một việc như thế này không?

— Mụ già ấy à? Không. Ít nhất đây là lần thứ ba.

— Xin bà hãy giải thích cho chúng tôi.

— Những lần trước, tôi tự nhủ rằng tôi đã nhìn nhầm, rằng không thể

như vậy được. Chính xác như điều mà các ông đang nghĩ lúc này đây. Thế
nhưng lần này, tôi biết rõ là tôi không nằm mơ: mụ ta đã làm cho tôi sợ ghê
gớm. Lưu ý, tôi cũng làm cho mụ ta sợ nhé!

— Thế thì tôi chỉ có một lời khuyên thôi, thưa bà Versini: hãy thay

ngay chìa khóa và ổ khóa nhà bà. Như vậy, bà sẽ có thể ngủ yên. Một ngày
nào đó, có thể là khi chồng bà trở về, bà sẽ được sáng tỏ về vụ đột nhập này.
Từ giờ đến lúc ấy, bà sẽ có thể ngủ yên.

Odile tán thành, cảm ơn mấy viên cảnh sát và tiễn họ ra.

Theo phản xạ, bà mở một bao thuốc lá mới, bật kênh ti vi yêu thích của

mình, kênh thông tin liên tục, rồi bà bắt đầu suy nghĩ, xem xét vấn đề theo
nhiều khía cạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.