MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 52

— Tất nhiên.

Một trăm hai mươi mét vuông của căn hộ được cảnh sát săm soi với

những động tác thận trọng: không có người đàn bà nào trốn ở đây hết.

— Thế nhưng, các ông cũng phải công nhận rằng chuyện này lạ đi,

Odile vừa phản đối vừa châm lại điếu thuốc. Mụ ta đi qua hành lang, mụ ta
nhìn thấy tôi, mụ ta sửng sốt rồi bỏ chạy vào sâu trong căn hộ. Mụ ta có thể
đi ra bằng lối nào được?

— Bằng cửa sau?

— Cửa đó lúc nào cũng khóa.

— Chúng ta hãy đi xem nào.

Họ đi vào bếp, xác nhận là cánh cửa mở ra cầu thang sau được khóa

chặt.

— Các ông thấy đấy, Odile kết luận, mụ ta không thể đi bằng lối này

được.

— Trừ khi mụ ta có một chùm chìa khóa. Nếu không, mụ ta làm cách

nào mà vào được?

Odile lảo đảo. Để giúp bà ngồi xuống, mấy viên cảnh sát đưa tay đỡ bà.

Bà nhận ra rằng họ có lý: người đàn bà đã đột nhập vào nhà bà phải có chìa
khóa để vào hoặc ra.

— Thật khủng khiếp…

— Bà có thể miêu tả cho chúng tôi về người đó được không?

— Một mụ già.

— Sao cơ?

— Phải, một người đàn bà luống tuổi. Tóc bạc.

— Bà ta ăn mặc thế nào?

— Tôi cũng không biết nữa. Rất tầm thường thôi.

— Mặc váy hay mặc quần?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.