MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 59

— Trời ơi, giá mà là anh ấy!

Khi mở cửa ra, bà lảo đảo vì vui sướng.

— Ồ, anh yêu của em, thấy anh em mừng quá. Anh không thể trở về

vào lúc nào thích hợp hơn được nữa đâu.

Bà lao vào ông và muốn hôn lên môi ông, thế nhưng ông, tuy không

đẩy bà ra, lại chỉ giới hạn ở việc ôm bà trong vòng tay mình. “Anh ấy có lý,
Odile nghĩ, mình thật điên rồ khi kích động như thế này.”

— Anh có khỏe không? Chuyến đi của anh ra sao? Mà anh đã ở nơi

nào ấy nhỉ?

Ông trả lời các câu hỏi của bà, vậy mà bà phải thật vất vả để nghe

những câu trả lời của ông; bà cũng gặp khó khăn để đặt những câu hỏi thích
hợp. Qua hai hay ba ánh mắt u ám mà ông hướng về bà, kèm theo những
tiếng thở dài nặng nề, bà cảm giác là bà làm ông hơi bực bội. Nhưng bà
không thể nào tập trung chú ý được vì bà thấy ông thật đẹp. Hiệu quả của
thời gian vắng mặt chăng? Càng ngắm nhìn ông, bà càng thấy ông quyến rũ.
Ba mươi tuổi, tóc nâu, không một sợi bạc, nước da sạm đen và khỏe khoắn,
đôi bàn tay chuẩn và dài, một chiếc lưng mạnh mẽ kết thúc bằng một vòng
eo hẹp… Bà thật may mắn!

Bà quyết định trút ra ngay tức khắc cái tin xấu.

— Nhà mình bị trộm.

— Cái gì cơ?

— Ừ. Họ ăn trộm mất nhẫn của em.

Bà kể lại câu chuyện. Ông kiên nhẫn nghe bà mà không đặt câu hỏi

cũng không nghi ngờ điều gì. Odile hài lòng ghi nhận sự khác nhau trong
cách phản ứng của chồng bà và mấy viên cảnh sát. “Ít ra anh ấy tin mình.”

Khi bà kể xong, ông liền đi về phía phòng ngủ của họ.

— Anh muốn đi tắm à? bà hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.