MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 61

Ông nói bà đừng khóc. Khóc chẳng ích gì. Và ông không thích nhìn

thấy bà như vậy.

— Em đã làm cái gì vậy? Em đã làm cái gì xấu vậy? Tại sao anh không

yêu em nữa?

Ông bảo bà đừng nói vớ vẩn. Bà không làm gì xấu cả. Và ông rất yêu

bà.

— Thật không?

— Thật.

— Cũng như hồi trước?

Ông mất một lúc mới trả lời được vì mắt ông nhòa lệ trong khi ông

vuốt tóc bà.

— Có lẽ còn hơn trước nữa.

Odile yên tâm, áp người vào lồng ngực mạnh mẽ của ông một lúc lâu.

Ông nâng bà dậy và nói là ông sẽ đi.

— Khi nào anh trở lại?

Ông nói là ngày mai. Hoặc hai ngày nữa. Xin bà đừng lo lắng.

— Em không lo lắng đâu.

Charles ra đi. Odile thấy tim mình thắt lại: ông đi đâu nhỉ? Và tại sao

ông lại có vẻ mặt buồn đến thế?

Trở lại phòng khách, bà cầm lấy cái ly đựng nhẫn và quyết định xếp nó

vào trong chiếc tủ com mốt ở phòng ngủ của bà. Lần này, bà sẽ không quên.

— Bốn nghìn người chết vì nóng.

Rõ ràng, mùa hè tỏ ra thật đáng chú ý. Từ căn hộ của bà nơi có điều

hòa nhiệt độ bật thường xuyên – Charles đã lắp đặt cái này từ lúc nào vậy
nhỉ? – Odile vừa theo dõi thiên tiểu thuyết báo chí vừa liên tục hút những
điếu thuốc lá vàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.