MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 62

Từ khá lâu rồi, bà đã thỏa thuận với bà gác cổng để bà này đi chợ cho

bà. Thỉnh thoảng, trả thêm một ít tiền, bà ta sẽ nấu cho bà ăn, vì Odile chưa
bao giờ là một đầu bếp giỏi cả. Charles đã xa lánh vì thế chăng? Vớ vẩn…

Đây là lần đầu tiên ông bắt bà phải chịu cái hình phạt này: trở về Paris

và lại ở chỗ khác. Bà ra sức tìm trong quá khứ gần đây của họ xem điều gì
có thể lý giải cách cư xử này và bà không tìm thấy gì cả.

Nhưng đó không phải là mối quan tâm duy nhất của bà: bà già lại đến.

Đến nhiều lần.

Lúc nào cũng thế: bà ta hiện ra rồi biến mất.

Odile không còn dám gọi điện cho cảnh sát nữa vì chuyện những chiếc

nhẫn: sẽ phải thú nhận là bà đã tìm được chúng. Chắc chắn, bà có thể liên
lạc với họ, vì tuy là bà đã nhầm lẫn, nhưng bà không hề lừa đảo ai cả: sau
khi Charles đến thăm, bà đã vứt tờ khai báo mất trộm để nộp hãng bảo hiểm
vào sọt rác…

Tuy nhiên bà cảm thấy cảnh sát sẽ không tin bà nữa.

Thêm nữa là cuối cùng bà đã phát hiện ra cái lý do cuốn hút kẻ đột

nhập – chuyện này cũng vậy, cảnh sát khó mà tin được! Kẻ đột nhập không
nguy hiểm, đó chẳng phải tên trộm, cũng chẳng phải một kẻ tội phạm, tuy
thế bà ta đã tái phạm đủ nhiều để lộ tẩy thủ đoạn: bà già vào đây để thay đổi
vị trí đồ đạc.

Phải. Dù cho điều đó có vẻ kỳ quặc đến thế nào đi chăng nữa, thì đó

cũng là mục đích duy nhất của những chuyến viếng thăm bất ngờ của bà ta.

Không những là số nhẫn mà cứ mỗi lần Odile tưởng mất trộm thì vài

giờ sau lại tìm thấy ở một căn phòng khác, mà bà già đó còn đi giấu chúng ở
những chỗ mỗi lúc một quái gở hơn, chỗ mới nhất là ngăn đá của tủ lạnh.

“Giấu kim cương ở sâu trong một ngăn đá! Không hiểu bà ta nghĩ gì?”

Odile đã đi đến kết luận, nếu như bà già không phải là một tên tội

phạm, thì cũng là kẻ độc ác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.