MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 63

“Hoặc là điên! Điên hẳn! Tại sao lại mạo hiểm đến thế vì những trò đùa

phi lý như vậy cơ chứ! Có ngày, mình sẽ tóm được bà ta và rốt cuộc mình sẽ
hiểu.”

Tiếng chuông vang lên

— Charles!

Bà mở cửa và thấy Charles ở hành lang ngoài cửa.

— Ôi sung sướng quá! Có thế chứ!

Ông xin lỗi vì không thể trở lại nhanh như đã hứa.

— Không sao đâu, anh được tha lỗi rồi đấy.

Khi bước vào căn hộ, ông để hiện ra một phụ nữ trẻ phía sau lưng.

Ông hỏi bà có nhận ra Yasmine không?

Odile không dám làm ông phật ý khi thú nhận rằng bà không nhớ ra cô

gái tóc nâu xinh xắn thanh tú đang đi theo ông là ai. Ôi, cái tật không có
chút trí nhớ nào về diện mạo này… “Đừng hoảng hốt. Rồi mình sẽ nhớ ra
thôi”, bà nghĩ.

—Tất nhiên rồi. Xin mời vào.

Yasmine bước lên, ôm hôn Odile vào má, và trong lúc ôm như vậy, nếu

như Odile không thể nào nhận diện được người phụ nữ ấy, dù sao thì bà
cũng cảm thấy mình ghét cô ta.

Họ vào phòng khách và bắt đầu nói chuyện về đợt nóng. Odile can đảm

chấp nhận cuộc nói chuyện dù đầu óc bà không thể kìm được cứ lang thang
bên ngoài những câu trao đổi. “Thật vô lý, chúng ta buôn chuyện về thời tiết
bằng giọng thượng lưu với sự có mặt của một phụ nữ không quen biết, trong
khi Charles và mình có biết bao nhiêu điều để nói với nhau.” Đột nhiên, bà
ngắt cuộc nói chuyện và nhìn Charles chăm chú.

— Anh nói đi, có phải điều anh thấy thiếu, đó là con cái không?

— Sao cơ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.