MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 65

— Mười hai nghìn người chết vì nóng.

— Đáng lắm! Odile hớn hở trước màn hình ti vi. Trong vài ngày, mọi

sự đã tồi tệ đi: Charles để lộ tính cách xấu xa của mình, yêu cầu bà rời khỏi
căn hộ.

— Không bao giờ nhé, anh nghe rõ chưa, bà trả lời ông qua điện thoại,

không bao giờ anh được sống ở đây với con điếm của anh đâu! Theo luật
pháp, những bức tường này là của tôi. Và anh đừng có thò mặt đến nữa, tôi
sẽ không mở cửa cho anh đâu. Đằng nào anh cũng không có chìa khóa mở
được cửa nữa.

Ít nhất, kẻ đột nhập cũng giúp được việc này. Cái bà già ấy, đúng là một

vị thần che chở.

Nhiều lần, Charles đã bấm chuông cửa và định đàm phán. Bà không

chịu nghe ông. Bền bỉ, ông cử bác sĩ đến gặp bà.

— Bà Odile ạ, bác sĩ Malandier tuyên bố, bà bị kiệt sức rồi. Bà có nghĩ

là một thời gian ở nhà an dưỡng sẽ làm bà đỡ mệt không? Người ta có thể
chăm sóc bà tốt hơn.

— Tôi tự xoay xở được, xin cảm ơn. Chắc chắn, vì những vấn đề này,

tôi luôn nộp chậm các bài viết, tuy nhiên tôi tự biết mình: chỉ trong vài đêm,
ngay khi đã khỏe hơn, tôi sẽ viết xong hết.

— Chính thế, để khỏe lên, bà có nghĩ rằng một nhà an dưỡng…

— Hiện giờ, bác sĩ ạ, người ta đang chết trong các nhà an dưỡng đấy.

Bởi vì ở đó không có điều hòa nhiệt độ. Ở đây có điều hòa nhiệt độ. Ông
không theo dõi tình hình thời sự à? Đang có một đợt nóng dữ dội. Có sức tàn
phá hơn cả một cơn bão. Nhà an dưỡng ấy à? Nhà đau đớn thì có. Nhà chết.
Nhà của người chết. Có phải chính anh ta đã cử ông đến để giết tôi không?

— Thôi nào, bà Odile, bà đừng nói vớ vẩn thế. Nếu chúng tôi tìm được

cho bà một nhà an dưỡng có điều hòa nhiệt độ tốt…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.