MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 88

Người đờ ra, mệt mỏi chịu đựng sự thể hiện tình cảm đó, Aimée đợi

Kumiko ra về. Cái con bé này lại dám phá rối cái chết của bà! Làm sao cô ta
có thể tra tấn bà bằng cách nhắc lại với bà về việc khỏi bệnh cơ chứ?

Bà quyết định trả thù.

Ngày hôm sau, khi Kumiko thò cái mũi vàng của cô vào bệnh viện,

Aimée dang hai cánh tay ra và gọi cô.

— Kumiko bé bỏng của tôi, lại đây ôm hôn tôi nào!

Sau vài tiếng nức nở và từng ấy cái ôm hôn âu yếm, bằng giọng thống

thiết bị ngắt quãng bởi những tiếng thở dài, bà tuôn ra với cô, một lời bày tỏ
tình cảm thắm thiết mà theo đó thì Kumiko đã trở thành con gái của bà,
trong mắt bà, phải, đứa con gái mà bà không có và bà đã từng mơ được có,
đứa con gái ở bên bà trong những giờ phút cuối cùng của bà và khiến cho bà
cảm thấy mình không cô độc trên đời.

— Ôi, cô bạn của tôi, cô bạn trẻ của tôi, cô bạn thân thiết của tôi, cô

bạn duy nhất của tôi…

Bà biến tấu mô típ này khéo đến nỗi rốt cuộc bà đâm xúc động, giả vờ

ít hơn và bày tỏ nhiều hơn.

— Con thật tốt bụng, Kumiko ạ, tốt bụng như ta khi ở tuổi của con, lúc

hai mươi tuổi, khi ta tin vào sự chính trực của con người, vào tình yêu, tình
bạn. Con cũng ngây thơ như ta đã từng ngây thơ, Kumiko tội nghiệp của ta,
và hẳn là có ngày con cũng sẽ thất vọng như ta bây giờ. Ta ái ngại cho con,
con yêu quý của ta, con biết không. Nhưng có quan trọng gì đâu? Hãy vững
vàng, hãy vẫn cứ là người như con bây giờ càng lâu càng tốt! Sẽ luôn luôn
có thời gian để bị phản bội và thất vọng.

Bà đột nhiên trấn tĩnh lại và nhớ tới kế hoạch của mình. Trả thù. Vậy là

bà bèn nói tiếp:

— Để thưởng cho con và cho phép con tin vào lòng tốt của con người,

ta có một món quà.

— Không, không muốn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.