MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 90

Cô bé khờ khạo tội nghiệp, bà nghĩ, cứ mơ mộng là cô giàu đi: cô sẽ

còn thất vọng hơn sau khi tôi chết. Lúc ấy, ít nhất cô sẽ có một lý do chính
đáng để mà khóc. A, từ giờ đến lúc đó, tôi hy vọng không bao giờ gặp lại cô
nữa.

Hẳn là Đức Chúa mà Aimée không tin đã nghe thấy bà bởi vì, vào lúc

tảng sáng, bà bị hôn mê và vài ngày sau, một liều moóc phin đã mang bà đi
mà bà không hay biết

Bốn mươi năm sau, Kumiko Kruk, người giàu nhất nước Nhật, bà

hoàng của nền công nghiệp mỹ phẩm thế giới, từ giờ là đại sứ của Unicef,
một quý bà luống tuổi được giới truyền thông yêu mến bởi sự thành đạt, sức
lôi cuốn và tính hào phóng của bà, đã giải thích trước báo chí về các hoạt
động nhân đạo của bà như sau:

— Nếu như tôi đầu tư một phần lợi nhuận của mình vào cuộc đấu tranh

chống nạn đói và vào việc cung cấp dịch vụ chăm sóc y tế cho những người
nghèo nhất, thì đó là để tưởng nhớ tới một người bạn lớn người Pháp trong
thời tuổi trẻ của tôi, Aimée Pavart, người đã tặng tôi, trên giường bệnh của
bà lúc lâm chung, một bức tranh của Picasso mà việc bán nó đi đã cho phép
tôi thành lập công ty riêng. Dù rằng tôi chỉ là một người không quen thân
nào đó đối với bà, bà đã tha thiết tặng tôi món quà vô giá ấy. Từ đó, tôi luôn
luôn cảm thấy hợp lý khi lợi nhuận của tôi đến lượt nó lại cho phép đỡ đần
những người không quen biết khác. Người phụ nữ ấy, Aimée Favart, là
người vô cùng đáng quý. Bà tin vào nhân loại như chưa ai từng tin. Bà đã
truyền cho tôi các giá trị của bà, và điều đó, hơn cả bức họa Picasso quý báu,
hẳn là món quà đẹp nhất của bà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.