MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 94

thợ cắt tóc này để trang bị cho mình một bề ngoài giúp che giấu được kỹ
hơn bí mật ấy.

— Lên đường phiêu lưu thôi, tôi tuyên bố để cổ vũ anh ta.

— Bà có muốn chúng tôi chăm sóc tay bà trong lúc đó không?

— Rất vui lòng.

Và chính vào lúc đó định mệnh đã bắt đầu. Anh ta gọi một cô Nathalie

nào đó đang xếp các sản phẩm lên ngăn giá bằng thủy tinh. Vậy nhưng khi
nhìn thấy tôi, cô này đã buông rơi thứ đang cầm trong tay.

Tiếng loảng xoảng của chai lọ vỡ làm khuấy động ngôi đền thiêng của

đầu tóc. Nathalie ấp úng xin lỗi rồi sụp xuống sàn để sửa chữa thiệt hại.

— Trước đây tôi không biết mình lại gây ra cho cô ấy ấn tượng mạnh

đến thế đâu nhé, David nói đùa để tầm thường hóa sự cố.

Tôi gật đầu tán thành, tuy chẳng dễ bị lừa: tôi đã cảm thấy từ trước sự

hoảng hốt của cái cô Nathalie ấy, giống như một cơn gió đột ngột táp vào
mặt tôi. Chính do nhìn thấy tôi mà cô ta đã hoảng sợ. Tại sao vậy? Tuy
không cảm thấy mình có biết cô ta – tôi nhớ mặt người khá giỏi –, tôi vẫn
lục tìm trong ký ức của mình.

Khi cô ta đứng dậy, David nói với cô ta bằng một giọng ngọt ngào căng

thẳng vì bực bội:

— Được rồi, Nathalie, bây giờ, tôi và bà đây, chúng tôi đợi cô.

Cô ta lại tái nhợt đi và vặn vẹo bàn tay.

— Tôi… tôi… tôi cảm thấy trong người không được khỏe, David ạ.

David rời khỏi tôi một lát và lui vào phòng để quần áo. Vài giây sau,

anh ta trở lại chỗ tôi, có một nữ nhân viên khác đi theo sau.

— Shakira sẽ chăm sóc bà.

— Nathalie ốm à?

— Một vấn đề của đàn bà, tôi nghĩ vậy, anh ta khẳng định với vẻ khinh

bỉ dành cho tất cả giới đàn bà và tâm trạng khó hiểu của họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.