MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 97

dồn vào những nơi hang cùng ngõ hẻm của thủ đô; ngày nay, giới tư sản mới
mua lại những ngôi nhà này với giá cắt cổ để có được cảm giác, căn cứ vào
số tiền đã bỏ ra, là được sở hữu một dinh thự giữa lòng Paris. Có thể nào
một cô nhân viên bình thường lại sống ở đây?

Cô ta làm tôi yên lòng khi đi qua những con đường sang trọng đầy hoa

để đi vào nơi vẫn là khu lao động. Những nhà kho. Những xưởng thợ.
Những khu đất chất đầy sắt vụn. Cô ta đi vào một chiếc cổng to làm bằng
những tấm ván bạc màu rồi biến mất, ở cuối một cái sân, vào một ngôi nhà
sơ sài bé tẹo màu xám với ô cửa chớp xỉn màu.

Thế đấy. Tôi đã đi đến cuối cuộc điều tra. Nếu như tôi đã được giải trí

vui vẻ, thì tôi lại chẳng biết được điều gì. Tôi có thể thử làm gì khác được
nữa đây? Tôi đọc trên những nút chuông sáu cái tên chỉ ra sáu người thuê
cái sân này và những nhà kho quanh đó. Không một cái tên nào gợi cho tôi
nhớ tới bất cứ điều gì; khi lướt qua, tôi chỉ nhận ra được mỗi cái tên của một
diễn viên đóng thế nổi tiếng, và lúc đó tôi nhớ ra rằng mình đã từng xem
một phóng sự hé lộ những ngón nghề mà anh ta chuẩn bị ở giữa cái sân này.

Vậy thì sao đây?

Tôi chẳng tiến thêm được là bao. Tuy cuộc theo dõi khiến tôi vui thích,

nhưng nó chẳng mang lại gì cho tôi cả. Tôi vẫn không biết vì sao người phụ
nữ ấy lại hoảng hốt khi thấy tôi.

Đang định quay trở về thì tôi nhìn thấy một thứ khiến tôi phải tựa vào

tường để khỏi ngã. Có thể như thế được chăng? Tôi đã trở nên điên rồi
chăng?

Tôi nhắm mắt và lại mở ra, như để xoá đi trên tấm bảng của óc mình

cái ảo ảnh mà trí tưởng tượng của tôi muốn ghi lên đó. Tôi nghiêng người
xuống. Tôi nhìn lại lần thứ hai cái bóng người đang xuống phố.

Phải. Đó chính là anh. Tôi vừa nhìn thấy Samuel.

Samuel, chồng tôi, nhưng trẻ hơn hai mươi tuổi…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.