MỘT NGÀY YÊU NHAU - Trang 100

ba tuổi và đứa nhỏ tên Nguyên Nguyên mới vừa đầy năm. Anh Cương
bước ra cổng đón chúng tôi, anh có vẻ chững chạc như một người lớn thật
sự, sau khi giới thiệu Romeo của tôi với anh, chúng tôi vào phòng khách.
Chị Ngọc hôm nay đi vắng. Chị đưa thằng Nguyên về nhà thăm cậu.

Gian phòng khách nằm giữa khu vườn rậm lá thật yên tĩnh. Tôi trầm trồ:
- Ở đây có vẻ nhàn quá nhỉ!
Anh Cương yên lặng gật đầu, trán anh bây giờ đã hằn nếp nhăn:
- Trước khi đi nhận nhiệm sở, tôi muốn được thanh thản nên về đây ở ít
hôm vậy mà.
Tôi đưa mắt quan sát căn phòng xem có gì đổi khác không. Vẫn không có
gì, trên chiếc bàn cạnh song cửa một mảnh giấy hoa tiên trải sân với những
nét chữ bay bướm của anh Cương còn chưa ráo mực:

Mưa rơi như phủ bụi mờ
Hàng cây liễu rũ ơ h ờ mây xanh
Nghĩ người rồi lại nhìn quanh
Hồn tan đã chết mộ xanh cõi nào!

Và tôi nhớ đến lời chị Phấn - Định mệnh đã muốn ngôi nhà màu xanh này
là kỷ niệm để xa nhau mà bất giác xúc động.

Anh Cương, thấy tôi đọc thơ, anh nhả khỏi thuốc thoảng nhẹ lên cao:
- Lan có thấy không? Rồi tôi cũng đi chứ không còn được ở lại với kỷ
niệm. Tôi sẽ về miền Nam, biết đâu rồi chẳng xuất ngoại? Sợ từ đây tôi sẽ
khó có cơ hội gặp lại mấy em nữa, nên nhân mấy em đến gọi là hàn huyên
một ngày cho đỡ nhớ.
Anh đưa mắt nhìn ra vườn, lâu lắm lại tiếp:
- Tôi đi rồi không hiểu gian nhà này lại sẽ vào tay ai. Hôm trước cha tôi có
nói người định dùng nó làm nơi để tiếp đãi bạn bè trong giới ngoại giao vì
vậy… tôi chép lại bài thơ này coi như, một sự nhắc nhở. Tôi sẽ lồng kiếng
và treo tường để một mai nếu khách phương xa có đến ngụ cũng nhìn thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.