MỘT NGÀY YÊU NHAU - Trang 14

La Lan

Một Ngày Yêu Nhau

Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ

một (tt)

Về nhà, chuyện của anh Cương trở thành đề tài của mẹ với chúng tôi.
Mẹ nói:
- Đừng gần thằng Cương. Nhất là mấy đứa con gái, dù nó là cháu ruột của
mẹ, nhưng chẳng vì thế mà mẹ che chở cho nó. Cương hư lắm, mấy con có
thấy không, chỉ trong mấy tiếng đồng hồ gần các con mà nó đã làm nên
những chuyện tày trời như vậy. Chúng tôi chẳng biết mẹ nói “chuyện tày
trời đây là chuyện nào”, nhưng vẫn ngoan ngoãn dù không thích. Mẹ tiếp:
- Nó là thằng lười học, chẳng biết cầu tiến. Cậu các con muốn nó nên
người, nhưng có thấy không nó cứng đầu, dạy mãi mà chẳng nghe. Tức
thật! Nó hư đốn này từ thuở bé lận chứ đâu phải mới đây, suốt ngày cứ lẩn
quẩn bên đống cây vụn. Ai cũng nói thằng này lớn lên chắc chỉ làm thợ
mộc thôi. Học hết đệ nhị là bắt đầu hư đốn, suốt ngày lang thang ngoài
đường đánh lộn, lập bè lập đảng chẳng lo học hành gì hết.
Tôi không nín được, chêm vào:
- Nhưng con thấy anh Cương có vẻ sợ cậu lắm mà!
- Trước mặt thì nó làm như vậy. Chứ nó mà sợ ai. Hôm đó mẹ chắc rằng
sau khi bị cậu con rầy, nó bỏ đi luôn chứ chẳng có về đâu.
Em trai hỏi:
- Thế anh ấy đi đâu?
Mẹ yên lặng một lúc, nói:
- Đến với người ta.
- Ai thế?
Em gái tôi hích nhẹ cậu em:
- Hỏi gì lôi thôi vậy?
Kế mẫu nhìn chúng tôi rồi thấp giọng:
- “Cái con quỷ cái” Trần Lộc Phấn. Nhiều người thấy chúng cặp tay với
nhau, về mách. Nhưng các con đừng nói lại cho ai nghe hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.