MỘT NGÀY YÊU NHAU - Trang 18

vào chúng tôi thấy đầy cả ô mai, đậu phụng, kẹo mạch nha.
Anh Cương nói:
- Ăn đi, đây là quà của trẻ con đấy!
Chị Phấn yên lặng nhe hàm răng trắng đều về phía anh Cương cười.
Anh Cương tiếp:
- Các em biết không? Cô nàng này suốt ngày chỉ ròng ăn vặt thôi. Ở đây có
đứa nào cùng nghề cứ dọn đến đây ở.
Chị Phấn vẫn yên lặng cười. Đợi đến lúc chúng tôi lựa xong kẹo, chị chọn
một quả ô mai bỏ vào miệng rồi quay sang anh Cương:
- Hôm nay đến phiên ai nấu cơm?
Anh Cương nhảy mắt:
- Đến phiên anh.
Chị Phấn tựa người vào bàn:
- Thôi, hôm nay để em, nhà có khách mà.
Anh Cương gật gù:
- Cũng được. Vậy thì một tí nữa anh rửa bát cũng được.
Chị Phấn quay sang chúng tôi:
- Ở đây ăn cơm, xem tôi biểu diễn nghề nấu cơm nhé?
Tôi khước từ, vì ban nãy đã lỡ dối mẹ là đi phố, nên chiều nay không thể
không về nhà dùng cơm được. Anh Cương nháy mắt:
- Chuyện đó khỏi lo. Tí nữa tôi sẽ đưa mấy người về, cứ nói là dọc đường
gặp tôi mời cơm vậy.
Rồi quay sang chị Phấn, anh thản nhiên nói:
- Nấu ba lon nhé. Mỗi lon hai bát. Chúng ta ở đây có cả thảy năm người.
Vừa đủ.

Chị Phấn ngoan ngoãn bước ra sau, dáng chị thật dễ thương.

Chị Phấn đi rồi, tôi quay sang anh Cương. Anh thật vui vẻ, nụ cười như gắn
liền trên môi. Anh Cương như biết sự tò mò của tôi, nên hỏi:
- Tôi bê bối lắm phải không?
Chúng tôi chưa kịp đáp thì anh đã nhún vai:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.