MỘT NGÀY YÊU NHAU - Trang 38

- Nhà cô ở đâu?
- Ở vùng chiếm đóng Anh.
- Có mấy anh chị em?
- Dạ thưa ba.
- Khá lắm!
Hình như hắn chỉ biết sử dụng có hai tiếng “khá lắm” trong việc giao tiếp
thôi. Tôi ghét nhất cái giọng xã giao thẩm vấn này, sự vô duyên của gã
càng khiến tôi nhớ đến cái trẻ trung của anh Cương.
Không hiểu sao hôm nay lại không thấy anh Cương ở nhà. Anh ấy phải có
mặt hôm nay mới phải. Tôi nghĩ đến chị Phấn và nỗi buồn của anh Cương.
Vừa nghĩ đến chị Phấn, bất giác tôi quay về phía chị Ngọc. Người con gái
phá hoại gia đình của chị. Con quỷ cái mà chị hằng nguyền rủa, đã bỏ đi rồi
chị biết không? Anh Cương sẽ trở về và chị cần phải vui vẻ đón nhận. Nhìn
vẻ đẹp lạnh lùng của chị Ngọc, bất giác tôi nghĩ đến những chiếc lọ thủy
tinh đẹp nhưng thật buồn. Chị nhìn tôi cười nhẹ và tôi không hiểu chị buồn
hay vui.
Óc tò mò muốn tôi hỏi chị có biết chuyện chị Phấn ra đi hay không. Nhưng
tôi không biết lựa lời thế nào để câu hỏi trở thành quá đường đột:
- Anh Cương đâu rồi chị?
Chị Ngọc lạnh lùng:
- Ông ấy không có nhà.
Tôi chưa kịp hỏi tiếp, thì Kinh Thành đã lên tiếng:
- Hắn lại đi đâu nưa rồi?
Chị Ngọc đưa mắt ra xa với giọng với trách hờn:
- Ông ấy thì có lúc nào ở nhà đâu.
- Nhưng ít ra hôm nay là sinh nhật của ông bố, nó phải ở nhà chứ !
- Anh ấy bị mù rồi còn nhớ gì đến nữa đâu. Mấy hôm liền biệt tăm biệt
tích.
- Thế còn…
Kinh Thành vừa nói đến đây, như sực nhớ đến sự hiện diện của tôi bên
cạnh nên bỏ lửng câu hỏi. Chị Ngọc thở dài:
- Thì cũng như xưa chớ có khác gì đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.