MỘT NGÀY YÊU NHAU - Trang 46

- Mười giờ hơn rồi, ta cũng nên về chứ mẹ?
Mẹ nhìn xuống tay gật đầu. Chúng tôi cáo biệt những người còn ở lại và ra
về.
Hôm sau chủ nhật rảnh rỗi, tôi kéo ghế đến bên cửa, vừa phơi nắng vừa đan
áo . Đan áo là môn học bắt buộc có điểm trong lớp. Nhìn nắng chói chang
trên hàng tông ngoài sân tôi thấy nhớ nhung một cái gì. Rồi bất chợt nghĩ
đến mùa Thu đã qua.
Buổi sáng mù sương với hàng nắng nhẹ trên tầng lá trong mùa Đông là
những hình ảnh dễ thương mà tôi thích nhất, tôi muốn chạy tung ra đường
để hít lấy cái lạnh thoáng nhẹ của ngày mới vào Đông.
Tôi không còn hứng thú trong việc đan áo nữa. Qua phòng khách rủ rê hai
đứa em đi phố, nhưng chẳng đứa nào chịu đi. Không muốn để buổi sáng
đẹp trôi qua một cách đáng tiếc, tôi xin phép mẹ rồi mặc áo xuống phố.
Gió ngoài trời thoáng lạnh. Kéo cao cổ áo, cho hai tay vào túi, tôi bước
chầm chậm trên đường. Mẹ mỗi khi nghe nói đến cái thú bất thường. Một
mình đi phố trong mùa Đông của tôi thường lắc đầu bảo:
- Con nhỏ gì kỳ cục, nhưng bao giờ lớn hơn con sẽ thấy cái ấm cúng của
không khí gia đình mới đáng yêu hơn.
Tôi không biết lời của mẹ có đúng không? Nhưng tôi nghĩ ý thích là biểu
hiện của cá tính mỗi người chứ chưa hẳn phải thế này thế kia mới được.
Quanh qua đường ranh của phố Thiên Tân, nắng đầu Đông chẳng đủ xoa
dịu cái lạnh của cơn bấc. Co ro trong gió, tôi đặt chân vô định trên đường.
Nghĩ đến chuyện tí nữa khi về phải có một cái gì làm quà cho mẹ, tôi chợt
nhớ đến những miếng mứt thơm, nên quanh qua con đường dẫn đến công
viên. Đang lầm lũi chợt nghe có tiếng gọi:
- Lan đi phố đấy à?
Tôi quay lại thì ra anh Cương. Vẫn bộ âu phục xám hôm qua. Anh có vẻ
tươi hơn, nhìn tôi cười. Tôi nháy mắt:
- Vâng. Anh đi đâu đấy?
-Thế còn em?
- Em ra phố mua quà cho mẹ.
Anh Cương trề môi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.