MỘT NGÀY YÊU NHAU - Trang 49

Lòng tôi mênh mang với những cảm xúc đặc biệt, không biết là buồn hay
vui. Nghĩ đến mối tình bất chấp dư luận của chị Phấn và anh Cương, rồi lại
nghĩ đến sự cô đơn của chị Ngọc. Tôi không hiểu tại sao định mệnh lại có
thể éo le, phức tạp như thế.
Hai ngày trôi qua, vẫn còn bâng khuâng. Nghĩ đến chuyện anh Cương đi
Cáp Nhĩ Tân, đến chị Phấn, chị Ngọc. Tôi ngỡ ngàng khi nghĩ đến vai trò
của mình. Tôi đã thủ vai gì trong bi kịch này? Một diễn viên hay chỉ là một
khán giả bàng quan? Nhưng chắc chắn tôi không thể bàng quang được.
Vì hôm trước, khi khuyên chị Phấn ra đi tôi đã không nghĩ đến tình chân
thật của anh Cương dàng cho chị, tôi tưởng rằng sự ra đi đó sẽ cứu vãn
được hạnh phúc gia đình cho anh Cương, nhưng rõ là tôi đã lầm. Và bây
giờ tôi mới thấy mất chị Phấn, anh Cương sẽ không bao giờ có hạnh phúc.
Nhưng còn chị Ngọc? Chị Ngọc cũng dễ thương, có điều chị quá lành, quá
khép kín.
Tôi mong khi anh Cương đến Cáp Nhĩ Tân sẽ chẳng tìm được chị Phấn.
Nếu có gặp thì cũng mong chị Phấn chối từ trở về. Nhưng càng nghĩ tôi
càng không biết sự mong mỏi của mình có đúng không, hay chỉ làm cho
đời anh Cương khổ sở?
Buổi chiều, đang lúc vẫn còn bâng khuâng thì chị Ngọc đến. Sự xuất hiện
bất ngờ của chị làm tôi lo lắng.
Trao giỏ len cho tôi, chị hỏi?
- Mẹ dậy chưa?
Tôi gật đầu. Chị vội bỏ về phía phòng mẹ. Tôi đứng nép bên cửa, nghe
tiếng mẹ hỏi:
- Ồ! Ngọc mới đến đấy à!
Tiếng chào hỏi của chị Ngọc:
- Con ra phố mua vải…lúc này trời lạnh quá hở cô?
Giọng chị có vẻ buồn. Mẹ tiếp:
- Thôi ngồi xuống đi.
Yên lặng một lúc rồi có tiếng hỏi tiếp:
- Thằng Cương đâu?
- Không biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.