MỘT NGÀY YÊU NHAU - Trang 51

Nhưng mẹ không chịu. Chị Ngọc không thể từ chối.
Tôi lắc đầu.
Mắt chị có vẻ buồn, chị lầm lũi đi ra cổng. Lúc chị đi qua sân, tôi nghe chị
lầm bẩm:
- Không biết anh ấy đi đâu?
Tôi cố nén xúc động của mình, cố giữ như chiếc máy bên cạnh chị. Phụ xe
đã sẵn sàng ngoài cổng. Lúc ngồi vào xe chị còn quay lại với tôi:
- Nếu em có gặp anh Cương thì làm ơn gọi dây nói cho chị.
Yên lặng một chút chị thấp giọng:
- Hay là em thử khuyên anh ấy đến nhà chị rước chị đi!
Tôi bàng hoàng muốn nói hết tất cả những điều mình biết cho chị nghe,
nhưng tôi tự chế lại được. Một lúc, xe chuyển bánh, chị vẫn còn quay lại
với nụ cười buồn:
- Cảm ơn em của chị. Tạm biệt em.
Nhìn theo bóng xe đến khi mất hút. Gương mặt mùa thu của chị với đôi mắt
buồn vẫn còn hiện ra trong trí nhớ. “Nếu gặp anh Cương, nhớ gọi điện
thoại cho chị nhé. Hay em thử nói với anh Cương đến rước chị xem…”
Chị Ngọc thật tội. Tôi hiểu chị, chị đến đây chẳng qua là để mong gặp anh
Cương. Sự trở về nhà cha mẹ ruột của chị như một thứ buồn tủi âm thầm.
“Nhớ nói giúp anh Cương dùm hãy đến rước chị em nhé!”
Tội quá! Tôi đứng ngẩn ngơ ngoài sân. Chị Ngọc, chị có biết đâu anh
Cương đã đến Cáp Nhĩ Tân. Anh Cương đã xa chị rồi. Đã trở về với người
tình cũ, chị biết không? Xin lỗi, nếu có gặp anh Cương chắc em cũng
không đủ can đảm để khuyên anh ấy rước chị về đâu, vì tất cả chỉ bằng
những dòng mưa trên lá thôi chị ạ, chẳng ích lợi gì cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.