MỘT NGÀY YÊU NHAU - Trang 53

Thấy họ âu yếm với nhau, tôi càng bực. Tôi muốn hỏi thẳng chị Phấn xem
chị còn nhớ trận đòn hôm trước hay không? Nhưng nghĩ lại thôi. Anh
Cương thấy tôi im lặng nên vỗ về:
- Lỗi tại tôi cả, nhưng mong em hiểu dùm.
Rồi anh đẩy tôi và chị Phấn về phía ngã tư:
- Quý vị tha lỗi cho tôi nhé! Chẳng ai hiểu dùm cõ lẽ tôi chết mất. Sự thật
ra thấy nhiều người không hiểu mình, tôi cũng buồn. Nhưng tôi đâu có phải
hoàn toàn vô tích sự như nhiều người tưởng đâu! Ở nhà ai cũng cho tôi là
thằng hoang phí, thật ra chắc chỉ có Phấn và trời mới hiểu nổi. Xưởng mộc
kia gây dựng nên bởi những số tiền dành dụm của tôi đó. Cha muốn tôi làm
quan, nhưng tôi thì chỉ thích thương mãi và kiến trúc.

Anh nhún vai rồi yên lặng. Bây giờ tôi mới biết sự thật về xưởng mộc, nhìn
anh tôi hỏi:
- Sao anh không tỏ hết tất cả sự thật cho cậu mợ nghe?
Anh Cương lắc đầu:
- Họ có cho tôi cơ hội nào để tỏ bày đâu. Mà nếu có đi nữa thì chắc tôi sẽ
chỉ gặp chống đối.
Rồi anh vỗ mạnh vào vai chị Phấn:
- Chỉ có Phấn là hiểu tôi. Phấn là người phụ tá đắc lực cho công việc tôi ưa
thích.

Chị Phấn đi cạnh yên lặng. Tôi thắc mắc muốn hỏi: Thế sao anh lại đánh
chị Phấn? Nhưng lại thôi. Từ đây tốt nhất là nên tránh xa những chuyện
lẩm cẩm của người lớn là hay nhất.

Tối hôm ấy, anh Cương mời tôi dùng cơm. Bữa cơm thật thịnh soạn nhưng
chẳng làm tôi hết những bâng khuâng lo nghĩ.

Tôi không gọi điện cho chị Ngọc. Vì trước ngày Tết một hôm, chị Ngọc đã
về nhà cha mẹ chồng. Chị trở về một mình chứ chẳng có ai đến đón cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.