MỘT NGÀY YÊU NHAU - Trang 73

La Lan

Một Ngày Yêu Nhau

Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ

năm

SÁNG HÔM SAU, BÁO VỪA ĐẾN LÀ TÔI lật vôi trang tám tìm bố cáo
của cậu tôi. Dù biết rằng không thể có chuyện nhanh như thế được, vả lại
còn có sự đồng ý trì hoãn của luật sư, nhưng tôi vẫn sợ.

Tôi không còn tâm trí đâu nghĩ đến số mệnh của chiếc giá bút, vì đời rắc
rối chứ chưa hẳn dễ dàng như tôi tưởng ; có những chuyện mình nghĩ là
đúng chưa hẳn sẽ có kết quả tốt. Với tôi, anh Cương tuy hành động sơ sót
thật, nhưng trừng phạt nặng như vậy có vẻ hơi quá đáng, vả lại đâu hẳn anh
ấy hành động chẳng có nguyên do ? Ngay từ lúc đầu gặp anh, tôi đã bất
bình ngay với cách đối xử của cậu.

Tôi biết với số tuổi non nớt của mình, phán đoán một sự việc chưa hẳn là
đúng. Tôi chỉ là một đứa bé mới lớn, nên chẳng có quyền chen vào chuyện
của ai, nhất là với chuyện của người lớn.

Chuyện cậu muốn dứt tình với anh Cương, chắc không còn cứu vãn được.
Vị trí của chị Ngọc cũng đã được an bài.

Buổi sáng chẳng nuốt trôi hột cơm nào, đầu óc tôi cứ bâng quơ đến chuyện
đâu đâu. Tôi nhìn ra cửa và mong đợi một phép lạ.

Mười giờ hơn, chợt nghe có tiếng xe ngừng trước cửa và dáng chị Ngọc
thấp thoáng bên ngoài, tôi vội chạy vào gọi mẹ.

Mẹ đang ngồi đọc báo, nghe nói có chị Cương lại người bước ra ngay. Chị
Cương trang điểm quý phái, mắt vẫn còn đỏ vì chuyện hôm qua, vừa ngồi
xuống chị đã nói với mẹ :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.