MỘT NGÀY YÊU NHAU - Trang 92

Tôi vội vã nhét chiếc bánh đang ăn dở của mình vào tủ, nắm lấy tay chị xúc
động:
- Không ngờ.... không ngờ lại...

Rồi tôi không nói gì được nữa. Thật vậy, quả tim tôi đang gào lên - Ồ chị
Phấn, thế mà em cứ tưởng sẽ chẳng bao giờ gặp lại chị. Anh Cương mất chị
cũng như em. Chị Phấn nào hiểu tôi nghĩ gì, chị lặp lại:
- Lan không ngờ tôi đến đây với Lan chứ?
Tôi yên lặng gật đầu, chị siết mạnh tay tôi với đôi mắt chớp nhanh:
- Từ Cáp Nhĩ Tân mới đến, muốn gặp em ngay. Nhưng tôi chẳng dám đến
nhà, giữa lúc chưa biết tính sao thì đọc báo thấy lễ bãi trường đang tổ chức.
Tôi đoán có lẽ sẽ gặp em tại đây nên đến, không ngờ gặp thật.

Cả một tâm sự ngập đầy hồn, tôi với chị Phấn có nhiều điều muốn nói nên
kéo chị vào sân. Chúng tôi đi về phía công viên, nơi đây giờ này thật vắng.
Yên lặng một lúc chị Phấn mở lời:
- Tôi mới từ Cáp Nhĩ Tân đến đây định xem có việc gì làm hay không, ở
nhà mãi chán quá.

Tôi yên lặng lắng nghe, chị ngập ngừng một chút rồi hỏi:
- Lúc gần đây em có gặp anh Cương không?
Tôi gật đầu, giọng chị có vẻ xúc động:
- Anh ấy.... anh ấy có khỏe không?
Tôi lại gật đầu, chị đưa mắt xa xăm:
- Đấy em thấy không? Rồi chị cũng xa được anh ấy, bây giờ chắc có lẽ em
không còn trách chị nữa chứ?
Tôi lắc đầu:
- Em nào có trách chị gì đâu? Em chỉ ....
Nói tới đây tôi chẳng biết nói thêm gì nữa. Chị Phấn tiếp:
- Tất cả chuyện hôm trước tại lỗi chị cả, nếu chị đừng quá yếu mềm thì lần
chia tay kia đã trở thành vĩnh viễn rồi....
Chị cúi nhìn xuống chân, đôi giày cao gót màu trắng lấm tấm bùn nhơ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.