MỘT NGƯỜI CHÂN CHÍNH - Trang 167

Nàng nhìn anh bằng cặp mắt xám, lớn và nhè nhẹ nâng cao cặp lông mày
uốn nét dịu dàng về phía cuối thanh thanh như ngọn bút lông. Thiếu nữ nhỏ
nhắn, và lịch sự hôm nay khác hẳn cô bé mấy năm trước kia, da đỏ thắm,
tròn như cây nấm, hồi anh còn học chung năm thứ nhất trường chuyên
nghiệp lúc đó cô ta còn mặc chiếc áo cũ của cha, tay xắn cao lên. Quên cả
mẹ ở đó, Alếchxây nhìn trân người thiếu nữ, nhìn say sưa làm như trong
sáu, bảy năm nay anh vẫn mơ tưởng ngày gặp gỡ này.

Cuối cùng anh nói:
- Em thay đổi nhiều quá đi thôi!
Nàng hỏi lại, giọng sang sảng khác hẳn hồi học trò:
- Thay đổi, nhưng thay đổi ra sao chứ?
Một luồng gió thổi mạnh chùm vô phố, và reo lên trong những cành

dương liễu trụi trơ. Nó làm tung bay chiếc duýp của thiếu nữ, để lộ ra cặp
giò xinh xắn vô cùng. Bằng một cử chỉ rất hồn nhiên và kiều diễm, chị mỉm
cười kéo duýp lại.

Không che giấu mình ngợi khen sắc đẹp của chị, anh nói:
- Thực em đã thay đổi nhiều quá!
Nàng cười hỏi:
- Thay đổi, phải rồi, nhưng thay đổi khá hơn hay thế nào? Hơn hay

không nào?

Bà mẹ nhìn hai trẻ, mỉm cười bâng khuâng rồi bỏ đi. Hai người, mặt nhìn

mặt, ngắt lời nhau hoài: “Em còn nhớ không?”.. “Anh biết đấy?”... “Thế
còn bạn nọ…?” “Bạn này bây giờ đi đâu?...”.

Họ đứng lâu lắm như thế cho tới lúc Onga chỉ cho Alếchxây thấy ở mấy

căn nhà nhỏ gần đó, sau cửa kính qua những cây tùng mã vĩ nhỏ và những
lùm hoa phong lữ, đã có những chấm trắng tức là mặt những người bắt đầu
đang nhìn họ bằng cặp mắt tò mò.

Onga nói:
- Anh có thời gian không? Chúng ta đi ra bờ sông Vônga nhé!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.