MỘT NGƯỜI CHÂN CHÍNH - Trang 169

Hai người đi coi hát bóng, xem xiếc, dạo chơi vườn, nhưng Alếchxây

chẳng cần gì cả, anh chẳng nhìn màn ảnh hay sân khấu, cũng chẳng thèm
nhìn đám người qua lại, mắt anh chỉ nhìn một người, ngắm nàng không
chán mắt, và anh tự nhủ: “Lần này nhất định là nhất định, khi về thế nào
cũng phải nói”. Nhưng đi chơi về rồi mà anh vẫn thiếu can đảm không nói
nổi đến cùng được.

Một sáng chủ nhật, hai người định đi chơi trên đồng cỏ bên kia sông

Vonga. Lúc ra đi đón nàng anh mặc chiếc quần trắng đẹp nhất của anh, với
chiếc áo sơmi cổ bẻ mà mẹ anh khen là xứng với nét mặt cứng cỏi và sạm
nắng của anh. Onga cũng sắm sửa rồi. Nàng đưa anh cầm một gói nhỏ, thắt
trong cái khăn, và cả hai lên đường. Ông già chở đò đã bị cắt cụt cả hai
cẳng từ chiến tranh thế giới lần thứ nhất được trẻ nhỏ yêu lắm, trước đây đã
dạy Alếchxây bắt cá trên những làn cát. Ông đẩy cái thuyền nặng nề ra xa
bờ, rồi chèo qua sông, tay chèo từng nhát nhỏ và mạnh, đôi chân gỗ đập
thình thình. Đò rẽ ngang dòng nước tiến lên từng đoạn nhỏ, sát dần bờ sông
xanh tươi. Nàng ngồi phía sau thọc tay xuống để lướt mơ màng trên mặt
nước. Alếchxây hỏi:

- Bác Acasa nè! Bác có nhớ chúng cháu không hả?
Ông già đưa đò nhìn mặt đôi thanh niên với cặp mắt, trả lời:
- Nói thực ra là không.
- Không là thế nào? Cháu bà Mêrétxép đây mà! Bác đã dạy cháu cách

lấy xiên bắt cá lòng tong trên cát ấy mà!

- Có thể là thế, nhưng bao nhiêu là trẻ đến nghịch ở đây, làm sao nhớ nổi

tất cả!

Đò vượt qua cái cầu nhỏ, nơi đậu một chiếc canô phình bụng, sơn đã róc

nhưng hãnh diện kêu vang lên cái nhãn hiệu “Rạng đông”. Rồi đò đâm sâu
vào cát rít kẹt bên bờ.

Ông già nhảy xuống nước, đẩy đò vô bờ, giải thích:
- Chỗ này là bến của tôi! Tôi không làm việc cho thành phố, tự mình làm

việc cho mình thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.