MỘT NGƯỜI CHÂN CHÍNH - Trang 193

máy, khiêu vũ Penca, leo lên tận Chúa Trời. Anh nghĩ: “Mấy việc đó mình
đều có thể làm được. Chắc chắn là có thể làm được”.

Hôm đó, anh gửi cho Onga một lá thư dài, thiệt là vui, trong đó anh báo

cho nàng biết công việc tiếp nhận máy bay gần xong rồi và nhờ sự giúp đỡ
của cấp chỉ huy, có lẽ mùa xuân hay chậm nhất là mùa đông, anh sẽ được
thôi cái công việc chán ngắt này ở hậu phương, lại trở ra mặt trận, về trung
đoàn của anh, nơi đây các đồng chí đang chờ anh và rất nhớ anh.

Đấy là bức thư đầu tiên lời lẽ vui vẻ anh gửi cho nàng kể từ ngày anh

gặp nạn lớn. Cũng là thư đầu tiên mà anh viết cho vị hôn thê trong đó anh
nói luôn luôn nhớ tới nàng và rất mong ngày tái ngộ. Hơn nữa, anh còn tiến
từ cái mức nói hở ra một cách kín đáo rằng sau chiến tranh, hai người có lẽ
sẽ gặp được nhau, và nếu nàng không thay đổi ý kiến, thì hai người sẽ có
thể chung sống với nhau. Anh đọc lại bức thư đó nhiều lần rồi anh thở dài,
lấy bút gạch bỏ kỹ lưỡng những dòng sau chót.

Anh cũng lại còn viết một lá thư giọng vui đùa cho cô “đội thiên văn”

trong đó anh kể sự việc ngày đó của anh với thực nhiều chi tiết thú vị: anh
tả những cái chân giả mà “Nga hoàng cũng chẳng có được như thế”, tả lần
tập đi thứ nhất của anh, cùng lời lẽ ba hoa của ông thợ già, và lại kể cả
những dự kiến của anh đi xe máy, khiêu vũ, và bay lên bảy tầng trời. “Mọi
người hãy chờ tôi nhé, và đừng quên nói với chỉ huy trưởng là nếu dọn cơ
quan thì sắp cho tôi một chỗ ở đấy nhé”. Vừa viết, anh vừa liếc xuống sàn.
Cặp chân giả để thế nào mà thoạt nhìn, tưởng có một người nằm trốn dưới
giường, thò ra hai chân có mang đôi ủng cực đẹp, vàng, mới. Alếchxây lén
nhìn quanh mình thấy quả không có ai ngó anh, anh âu yếm vuốt ve cặp
chân giả da lạnh ngắt và rin rít.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.