MỘT NGƯỜI CHÂN CHÍNH - Trang 203

cách khiến anh chăm chú đến những nhiệm vụ thực tế. Buổi chiều, anh lên
đường tập, tập hăng lắm, hăng đến nỗi anh đi 30 lần lúc nào mà gần như
không hay. Vừa lúc đó, người gác phòng giữ quần áo đến cản anh lại, đưa
một lá thư. Anh cầm lấy bao thư nhỏ đề: “Gửi Trung úy Mêrétxép, đưa tận
tay”. Mấy chữ sau có gạch dưới 2 gạch, khiến anh không thích. Phía trên
địa chỉ lại có ghi, cũng gạch dưới: “Thư riêng”.

Alếchxây tựa vào bờ cửa sổ và xé bao thư: anh càng đọc thư, một lá thư

dài mà Gôvơđép viết cho anh ở nhà ga trong ban đêm, thì mặt anh càng
sầm tối lại. Gôvơđép cho biết rằng Anhuta quả như hai người đã tưởng
tượng, có thể là khắp Mátxcơva không có một cô gái nào đẹp hơn nàng,
nàng tiếp đón anh như tiếp đón người thân thiết và anh càng thấy rằng là
một cô gái rất đáng yêu.

“... Nhưng sự việc đã xảy ra đúng như chúng ta đã dự đoán. Cô ta rất dễ

thương. Cô không nói gì với tôi và cũng không tỏ cho tôi thấy gì khác. Cô
thiệt là hoàn toàn. Nhưng tôi đâu có mù mà không thấy rằng cái mõm ghê
tởm của tôi đã làm cho cô sợ hãi. Tất cả mọi công chuyện đều có vẻ như
êm đẹp, nhưng chỉ nhìn cô là tôi thấy rõ: cô nhìn tôi với cặp mắt trong đó
tôi thấy có cả xấu hổ, sợ hãi và thương hại. Tôi không biết có cái gì đó... Cô
có dẫn tôi vô trường Đại học. Đáng lẽ tôi không đi thì hơn. Các nữ sinh
viên bao quanh tôi, nhìn tôi... Anh hãy nghĩ coi: họ đã biết rõ tất cả chúng
mình, Anhuta đã kể không biết bao nhiêu chuyện về chúng mình... Và tôi
thấy rõ là cô ta nhìn bạn với dáng điệu của một người phạm lỗi, như tỏ vẻ
đã dẫn một người rất đáng kinh sợ như tôi vô trường. Nhưng một điều đặc
biệt nhất, cậu Alếchxây thân ái ạ! Là nàng không để lộ ra ngoài cho thấy gì
hết. Đối với tôi, cô âu yếm, thân mật, và nói chuyện luôn miệng làm như sợ
phải im lặng. Rồi cô dẫn tôi về nhà. Cô ở một mình, vì cha mẹ đều đã tản
cư; thấy rõ đó là một gia đình danh giá. Cô pha trà tôi uống, nhìn hình tôi
trong bình trà mà thở dài. Cuối cùng tôi không thể nào chịu nổi nữa. Mặc
thây! Tôi đã nói thẳng với cô: “Tôi thấy rõ là mặt mũi tôi không hợp mắt
cô. Như thế là cô rất có lý, tôi hiểu cô và không giận chút nào cả đâu!”. Cô
ta òa ra khóc. Tôi bảo cô: “Đừng khóc nữa. Cô rất đẹp. Ai mà không yêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.