MỘT NGƯỜI CHÂN CHÍNH - Trang 216

kiếm với tấm lòng tha thiết như thế. Tất cả ý nghĩ đó thoáng ra trong đầu
anh như một tia chớp. Anh phồng phổi gào lên trong ống nói:

- Anhuta này, mọi việc đều êm thấm cả đấy, chị Anhuta ạ! Đó chỉ là một

chuyện hiểu lầm thôi đó. Anh ấy vẫn sống vẫn mạnh, anh ấy đã ra mặt trận,
phải rồi, thùng thư số 42531- B. Anh ấy đã để râu rồi, Anhuta à! Ôi trời ơi
là trời! Một bộ râu thật là ghê gớm, râu mà, râu ấy, râu như râu của chiến sĩ
du kích, anh ấy để râu coi ngộ lắm.

Anhuta không tán thành câu chuyện râu và nàng cho bộ râu là thừa. Thấy

thế lại càng phấn khởi hơn nữa, Mêrétxép cắt nghĩa thêm rằng như thế thì
Gơrigôri ta chỉ việc với hai nhát dao cạo là cạo tuột luốt hết, rồi tống râu đi
đâu thì tống, tuy mọi người ai nấy đều thấy anh để râu là rất đẹp.

Cuối cùng, lúc hai bên buông ống nghe xuống thì đã là đôi bạn thân thiết

rồi và hai bên đã định rằng khi nào ra nhà thương, Mêrétxép báo cho cô
biết bằng điện thoại. Khi trở về phòng, Alếchxây mới nhớ ra là khi tới máy
nói, anh đã chạy. Anh cố lại chạy nữa, nhưng không chạy được. Chân giả
đập trên sàn như có một luồng đau nhói xuyên qua toàn thân anh. Nhưng
kệ! Anh nghĩ bữa nay không được thì ngày mai, ngày mốt, rồi anh nhất
định sẽ chạy được, chứ có quái gì! Mọi việc rồi sẽ xong xuôi. Anh không
cần nghi ngờ gì nữa rằng anh có thể lại chạy, lại bay, lại chiến đấu. Và vì
anh có thói quen hay nguyện, anh thề rằng, ngay khi nào lên máy bay chiến
đấu trận đầu và hạ được một máy bay Đức đầu tiên, anh sẽ viết thư cho
Onga nói rõ tất cả. Rồi thì ra sao thì ra!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.