MỘT NGƯỜI CHÂN CHÍNH - Trang 227

Mêrétxép đã lâu không uống rượu, cảm thấy men rượu vốt-ca bốc lên

đầu, và khắp người thấy nóng ran và lâng lâng dễ chịu. Anh lại rót đầy hai
ly một lần nữa. Anhuta ra hiệu kiên quyết chối từ:

- Không, không, tôi không biết uống mà; anh cũng đã thấy rồi đấy!
Alếchxây nài:
- Thế không vì hạnh phúc của tôi mà uống à? Anhuta có biết tôi mong

ước điều đó thế nào không?

Cô ngó thẳng anh một cách nghiêm nghị, rồi nâng ly, thân mật nghiêng

đầu, dịu dàng nắm cánh tay Alếchxây mà uống.

Lần này nữa, cô cũng ho và hơi thở nghẹn ngào.
- Tôi làm gì bậy quá thế! Sau 24 giờ gác đấy. Tôi uống như thế này là để

chiều ý anh. Còn anh... Gơrigôri đã nói trong thư thật là nhiều về anh. Tôi
chúc anh nhiều, thật nhiều hạnh phúc. Và tôi tin rằng anh sẽ có hạnh phúc,
tôi tin chắc như thế, anh nghe không?

Nói xong, cô cười với một giọng cười ròn rã và sang sảng:
- Tại sao anh không ăn? Cứ ăn đi, đừng ngại, tôi còn bánh mà! Đây là

khẩu phần của tôi ngày hôm qua, tôi chưa lĩnh phần hôm nay.

Cô tươi cười đưa cho anh chiếc đĩa sứ trong đựng tất cả những miếng

bánh nho nhỏ.

- Ăn đi anh, ăn đi, đừng làm trò; nếu uống vốt-ca say, thì anh sẽ làm gì

nào?

Alếchxây đẩy chiếc đĩa ra, ngó trân cặp mắt xám sáng của Anhuta và cái

miệng nhỏ nhắn, mũm mĩm, với cặp môi bóng nhẫy của nàng. Với giọng
khàn khàn, anh hỏi:

- Thế cô, cô sẽ làm gì, nếu bây giờ tôi hôn cô?
Cô nhìn anh, sợ hãi. Chỉ trong chớp mắt, cô tỉnh rượu liền; cô nhìn anh

không căm giận, nhưng với cặp mắt đầy thất vọng như người ta nhìn một
miếng ve chai, tưởng lầm là một viên ngọc quý vì nhìn xa nó có vẻ long
lanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.