MỘT NGƯỜI CHÂN CHÍNH - Trang 234

- Ngồi xuống, cái chú này, ngồi xuống.
Và ông ép một thương binh trẻ bé, tóc đỏ hung, chân quấn băng, mang

nạng, phải ngồi xuống chỗ ông, như bị bắt buộc vậy.

- Đừng ngại, đừng ngại gì, tôi xuống ngay bây giờ mà.
Muốn để cho người ta tin, ông với tay lấy gói đồ dùng và tỏ vẻ lách mình

ra phía cửa xe. Mấy cô hàng sữa nép lại để nhường chỗ cho anh thương
binh.

Alếchxây nghe sau lưng mình có tiếng phụ nữ đang nhận xét anh một

cách nghiêm khắc:

- Cái chàng đó không biết mắc cỡ hay sao? Có một thương binh đang co

ro đứng đó, mà chàng ta mạnh như vâm thế kia, mà vẫn ngồi điềm nhiên.
Anh ấy cho mình như là không trúng đạn được ấy. Mà lại còn là sĩ quan, là
phi công nữa cơ chứ!

Alếchxây thấy nhói đau vì lời phê phán bất công ấy, lỗ mũi anh mấp

máy, nhưng bỗng nhiên, mắt anh tươi sáng hẳn lên. Anh vùng dậy:

- Cậu ngồi đó, nè!
Thương binh bối rối, tỏ vẻ lùi lại:
- Không, thưa đồng chí trung úy. Đồng chí cứ ngồi, tôi đứng được mà,

tôi xuống gần đây, chỉ cách hai ga thổi.

Mêrétxép tràn ngập vui mừng nhắc lại:
- Đã nói mà, cứ ngồi xuống!
Anh len về phía hành lang toa, dựa mình vào vách xe, dùng hai tay

chống lên gậy. Anh đứng đó, miệng cười hồn nhiên, và bà già bé nhỏ chắc
bây giờ hiểu rằng bà đã nói tầm bậy:

- Này bà con! Không ai nhường chỗ cho ông sĩ quan chống gậy đó sao?

Xấu hổ quá mất thôi! Kìa cái chị đội mũ đó, chị ngồi phủ phục như thế,
xem như chiến tranh chẳng sao với mình cả à? Thôi, đồng chí sĩ quan, lại
ngồi chỗ tôi này. Bà con giang ra nào. Chúa ơi! Để cho ông sĩ quan lại đây
nào!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.