MỘT NGƯỜI CHÂN CHÍNH - Trang 252

dưới chân những cây lau, để lại phía sau nó vết nó qua, như một tấm ren
thanh thanh. Sóng nước nhỏ nhắn lắp tắp vờn nhẹ bờ cát.

Alếchxây tự hỏi:
- Phải chăng linh tính báo cho nàng biết? Hay là nàng có tài biết đoán?

Xưa kia má anh thường nói: “Tim biết đoán”. Hay là công tác lao động đào
công sự cực nhọc đã tạo cho cô gái một hiểu biết sâu sắc đến thế về cuộc
đời, để nàng đã do linh tính biết được cả điều mà anh không dám thú thật
với nàng? Anh đọc lại bức thư lần nữa. Không đâu. Chẳng có chuyện linh
tính báo trước gì cả. Tại sao anh lại bày đặt ra điều đó? Thực tế, nàng chỉ
trả lời thư anh thôi. Nhưng, trả lời hay biết chừng nào!

Alếchxây thở dài, cởi lần quần áo, đặt lên mỏm đá. Anh vẫn tắm ở đây,

trong hốc đá mà chỉ riêng mình anh biết thôi, gần một làn cát nổi, kín đáo
nhờ lau xào xạc che phủ. Anh cởi dây cột hai chân giả, rồi từ mỏm đá, anh
trườn dần xuống, và anh không chịu bò bốn cẳng mặc dù những hạt cát làm
cho hai khúc chân cụt của anh đau đớn vô cùng. Nhăn nhó vì đau, anh tiến
vào hồ và lăn mình xuống nước lạnh. Anh lội ra xa bờ và bơi ngửa. Anh
nhìn lên trời, bầu trời xanh không đáy. Những áng mây nhỏ viền vàng đang
cuồn cuộn trôi qua. Anh quay đầu lại, nhìn phong cảnh trên bờ phản chiếu
trên gương hồ xanh biếc; những bông súng vàng và trắng bập bềnh trên mặt
hồ giữa những lá tròn phơi bày mặt nước. Và lúc này bỗng, trên mỏm đá
đầy rêu hình ảnh Onga lại hiện lên, giống như trong mộng, cũng với chiếc
áo dài hàng bông và đôi chân thòng xuống nước. Nhưng hai chân nàng
không xuống tới mặt nước: cặp giò cụt tung tăng, ngắn quá không chạm tới
nước. Alếchxây vội lấy tay đấm xuống mặt nước để xua đuổi hình ảnh đó
đi. Rõ thật là cái phương pháp thay thế mà Onga gợi ý với anh trong thư
chẳng có hiệu quả gì ngay cả đối với anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.