MỘT NGƯỜI CHÂN CHÍNH - Trang 262

Giọng buồn buồn, cô ca đoạn đầu, rồi thì thiếu tá Stơrúccốp ca hòa nhịp

với cô bằng giọng anh là giọng baritông mạnh và trầm. Từ trước tới nay,
Alếchxây chưa nghe thấy anh ta ca lần nào, và không ngờ anh ta có giọng
hát hay, ấm áp và mơn trớn đến thế. Bài hát đượm buồn lê thê trên sương
nước, mơ màng và say đắm. Hai âm thanh tươi tốt, một nam, một nữ chụm
lại bâng khuâng. Alếchxây chợt nhớ lại đám cây dâu mảnh khảnh, cây dâu
cô quạnh trước cửa sổ phòng anh, hình ảnh chị Varia có cặp mắt lớn đẹp ở
làng hầm bí mật trong rừng. Rồi tất cả lại biến mất: hồ, trăng với ánh sáng
huyền ảo, thuyền với những lời ca, và anh chỉ còn nhìn thấy một cô gái
Camisin trong bóng sương mờ bàng bạc. Nhưng lần này không phải là
Onga mà anh vẫn quen thấy qua tấm hình trong cánh đồng bông cúc nhỏ,
mà là một Onga khác lạ đối với anh, mệt mỏi, hai má sạm vết nắng, cặp
môi nứt nẻ áo bờlu đẫm mồ hôi, tay cầm xẻng đang làm việc đâu đó trong
thảo nguyên trước thành phố Stalingơrát. Anh buông tay không chèo nữa,
và lần này cả ba cùng hát đoạn cuối của bài ca.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.