MỘT NGƯỜI CHÂN CHÍNH - Trang 322

Bà lão lại la:
- Marina, lại đây nào!
- Các anh đừng chú ý tới bà nhà tôi. Bà quen tính vậy rồi đấy. Bà không

sáng suốt đầu óc nữa đâu. Bọn giặc Đức làm bà nhát sợ đi đấy. Khi thấy
lính, ban đêm, là bà muốn giấu tôi đi ngay. Các anh đừng giận bà nhé. Tính
bà chỉ khó ban đêm thôi, còn ban ngày bà là một người đàn bà chẳng ai dễ
thương bằng.

Trong balô của Mêrétxép còn dồi thịt, đồ hộp và cả hai con khô muối

ướp sáng bóng và một miếng bánh mì của quân nhân. Pêtơrốp không tiết
kiệm bằng, nên chỉ còn chút thịt và bánh bítquy. Với hai bàn tay nhỏ bé,
Marina xếp đặt tất cả đồ ăn trên đĩa. Cặp mắt cô có đôi hàng mi dài che
phủ, càng năng liếc nhìn Pêtơrốp, còn Pêtơrốp thì cũng nhìn trộm cô hoài.
Khi hai cặp mắt gặp nhau, cả hai mắc cỡ, ngượng ngùng quay đi. Hai người
không dám nói thẳng với nhau, nói gì với nhau đều qua Mêrétxép cả.
Alếchxây thấy đôi thanh niên đưa tình, cũng vui vui, và anh cũng thấy đôi
chút bâng khuâng. Cả hai đều còn trẻ sao! Bên họ, anh tự thấy mình già và
cằn cỗi rồi.

Anh hỏi:
- Này bé con Marina, xem có may ra còn miếng dưa leo muối không?
Thiếu nữ mỉm cười trả lời:
- May ra còn chứ!
- Mà em cũng có vài ba củ khoai luộc chín sẵn chứ?
- Nếu muốn thì kiếm cũng sẽ ra.
Cô lại trở ra, nhón gót chân bước qua mình anh em đang ngủ, đi im lặng,

nhẹ nhàng giống như con bươm bướm.

- Đồng chí trung úy! Sao anh lại ăn nói với cô ấy như vậy? Cô thiếu nữ

ấy, anh chẳng quen, vậy mà dám gọi cô bằng em và dám xin dưa leo...

Alếchxây phá lên cười:
- Đây là đâu đấy, anh bạn? Đây là mặt trận. Này, cụ! Cảu nhảu, càu nhàu

thế đủ rồi, thôi xuống chén với chúng tôi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.