MỘT NGƯỜI CHÂN CHÍNH - Trang 346

gì lắm một người săn bắn, để trổ tài, lại đi kể chuyện đã bắn được một con
thỏ không?

Bóng đêm ẩm ướt và ấm áp ấp ủ làn rừng cây. Bây giờ, tiếng gầm vang

của chiến trận đã chuyển về phía nam và, qua những cành cây, những đám
cháy xa xôi đã khó nhìn thấy, cho nên đã bắt đầu nghe thấy được mọi tiếng
động đêm trong rừng đầy hoa và thơm phức: tiếng dế nỉ non ri rỉ không mệt
mỏi ở bìa rừng, tiếng ễnh ương kêu oàng oạc hàng trăm con dưới ao, tiếng
chim cuốc kêu khan, và bao trùm lên tất cả, là tiếng họa mi trồi giọng trong
bóng tối. Mặt trăng trải trong cỏ đen sì, bên Alếchxây, những chấm sáng lờ
mờ, anh vẫn ngồi trên rêu ướt và êm, dưới gốc cây bulô. Anh móc túi lấy
ảnh ra lần nữa và dưới ánh trăng, anh đặt ảnh trên đầu gối, nhìn nàng mà
suy nghĩ. Trên đầu anh, trên nền trời xanh biếc tối và trong, những bóng
đen nhỏ bé của máy bay oanh tạc đêm đang bay về phương nam, chiếc nọ
kế tiếp chiếc kia. Mặc dù tiếng động cơ gầm lên, bằng một giọng trầm
trầm, nhưng giờ phút này, trong rừng tràn ngập bóng trăng sáng và tiếng
hót của họa mi, thì chính tiếng máy phi cơ đó bài hát của chiến tranh đó có
vẻ cũng êm dịu chẳng khác gì tiếng vo vo của bầy bọ hung mà thôi.
Alếchxây thở dài, bỏ ảnh vào túi quân phục đứng phắt dậy như chiếc lò xo,
rũ toàn thân như muốn rũ sạch sức quyến rũ của đêm trường và giậm gẫy
mấy cành khô dưới chân, anh trở về hầm ẩn, nơi người bạn chiến đấu của
anh đã đang nằm dài trên giá cây như kiểu lực sĩ chiến thắng mà ngáy một
cách khoái trá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.