MỘT NGƯỜI CHÂN CHÍNH - Trang 364

Các bạn phi công mừng rỡ, khen ngợi anh, siết chặt tay anh. Alếchxây

mỉm cười:

- Thế nào thế, các ông bạn, các ông muốn bẻ gẫy cánh tôi đấy à? Thế

được sao? Tôi xuống ngay bây giờ mà!

Lúc đó anh nghe phía dưới anh, qua lớp đầu người nhấp nhô, một tiếng

quen thuộc, nhưng rất yếu như rất xa vọng lại.

- Alếchxây! Alếchxây!
Mêrétxép lập tức thấy mình như vừa hồi sinh. Anh nhổm phắt dậy, dướn

mình một cái, tung ra phía ngoài buồng lái máy cặp chân nặng nề của mình,
suýt đẩy ngã một người, và xuống đất.

Mặt Pêtơrốp trắng bạch như lẫn với màu vải gối. Trong cặp mắt quầng

đen, rưng rưng hai giọt lệ lớn.

- Tội nghiệp cậu. Cậu còn sống... Thật là một câu chuyện phiêu lưu thần

kỳ, quỷ quái...

Mêrétxép ngã quỵ gối trước băng ca tải thương, lấy hai tay ôm đầu người

đồng chí của mình, cúi xuống cặp mắt xanh mà anh thấy in rõ nét đau đớn,
nhưng chan hòa sung sướng.

- Cậu còn sống à?
- Cám ơn, Alếchxây. Anh đã cứu sống tôi. Alếchxây, anh là... anh thật

thật là...

Đại tá la lớn như tiếng sấm:
- Đã bảo đưa anh thương binh đi mà... Chứ, trời ơi là trời, sao cứ đứng

ngẩn ra thế?

Ông đứng đó, người thấp bé, cử chỉ lẹ làng, đôi ủng sáng bóng dưới mép

bộ quần áo thợ máy xanh dương.

- Trung úy Mêrétxép, báo cáo. Đã hạ mấy phi cơ.
- Dạ, đồng chí đại tá: hai chiếc Phốc Vun.
- Trường hợp?
- Một chiếc do chúi xuống mà bắn. Nó bám sau đuôi Pêtơrốp. Chiếc thứ

hai, do tấn công trực diện, cách nơi chiến đấu chính ba cây số về phía bắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.