MỘT NGƯỜI CHÂN CHÍNH - Trang 85

Alếchxây gắng gượng chống khuỷu tay vươn dậy, nói:
- Anđơrây!
Phi công nhìn anh, không giấu nổi ngạc nhiên kinh hãi.
Mêrétxép toàn thân run rẩy, lẩm nhẩm:
- Anđơrây, không nhận ra tôi sao?
Anđơrây một lúc lâu nữa nhìn bạn chỉ còn là một bộ xương còn sống,

ngoài bọc da đen xì như bị đốt xám. Anh cố tìm ra nét tươi vui cũ của bạn.
Chỉ trong cặp mắt mênh mông, gần như tròn của Alếchxây, anh mới thấy
hình dáng quen thuộc của Mêrétxép, bạn anh, coi vừa bướng bỉnh vừa trung
kiên. Anh giơ tay, mũ cùng mọi gói đồ to nhỏ đều rơi xuống đất nện chặt:
táo, cam, bích quy lăn tứ tung.

- Alếchxây, Alếchxây đấy à? - Giọng anh đượm lệ, mi anh dài và như

không màu sắc, ươn ướt. Alếchxây ơi! Alếchxây!

Anh ôm người bạn ốm yếu nhẹ bỗng bằng đứa con nít, lôi ra khỏi

giường, ghì vào ngực và kêu hoài:

- Alếchxây của tớ ơi! Alếchxây!
Một lát, anh buông Mêrétxép xuống, lui lại và ngắm ngắm nghía nghía,

như coi kỹ quả thực là bạn mình, rồi anh lại ghì chặt vào lòng:

- Đúng phải rồi, thực quả là mi rồi. Alếchxây ơi! Cái thằng quái thằng

quỷ này!

Chị Varia và chị y tá Lênốtca phải ra sức gỡ thân hình ma dại của

Alếchxây ra khỏi sức ghì của Đếchcharencô, hai tay khô cứng như cẳng
gấu vậy.

Chị Varia phát giận lên:
- Buông ra nào, chao ôi! Anh ấy muốn chết rồi.
Chị y tá thì nói:
- Ấy coi nào, xúc cảm thế không tốt đâu! Ấy coi nào...
Và chị cuống cuồng lên, nhắc đi nhắc lai mãi câu: “Ấy coi mà, ấy coi

mà”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.