MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 107

khỏe, và lúc em cười nó cũng đau.”

“Thật khốn khổ.”

“Đúng vậy. Anh Điểu này, con mình có điều gì không ổn phải không?”

“Không ổn à? Nếu có gì thì viên bác sĩ một mắt phải giải thích chứ.” Khi lên

tiếng, anh cố giữ giọng nói thánh thót và nhìn nhanh về phía mẹ vợ giống như
một võ sĩ thiếu tự tin ném nhanh cái nhìn về phía huấn luyện viên của mình.
Trong khoảng không gian chật hẹp giữa đầu giường và cánh cửa sổ, bà mẹ vợ
đang hối hả ngầm ra dấu cho anh. Điểu không nắm bắt hết được những dấu
hiệu bí mật đó, chỉ biết rằng anh chẳng được quyền nói bất cứ điều gì với vợ
anh.

“Giá mà họ cho em biết con mình có sao không,” giọng nói của vợ anh như

người bị bỏ rơi. Điểu biết rằng con quỉ hoài nghi đã xui khiến vợ anh thốt lên
cùng một câu nói trong cùng một giọng vô vọng như thế này cả trăm lần.

“Có một bộ phận nào đó bị khuyết tật, nhưng bác sĩ không nói rõ chi tiết. Có

lẽ họ vẫn còn đang xét nghiệm. Một vấn đề khác nữa là những bệnh viện của
trường đại học này quan liêu như quỉ!” Ngay khi vừa nói ra, Điểu đã cảm thấy
mùi hôi thối trong câu nói dối của mình.

“Em vừa biết có lẽ tim con mình có vấn đề nên họ phải làm quá nhiều cuộc

thử nghiệm, nhưng tại sao con em lại bị bệnh tim?” Vẻ hốt hoảng trong giọng
nói của vợ lại khiến Điểu cảm thấy như đang chạy trốn quanh trên sàn nhà.
Thay vào đó, anh lại nói với giọng khàn khàn, giống như một cậu bé đến tuổi
dậy thì: “Đã có các chuyên gia rồi, tại sao chúng ta không để họ chẩn đoán! Có
ngồi đoán mò thì cũng vô ích thôi!”

Cái tên Điểu dối trá đưa đôi mắt tội lỗi quay lại nhìn vợ và thấy nàng nhắm

nghiền đôi mắt. Anh nhìn xuống gương mặt của nàng và khó chịu tự hỏi giá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.