MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 110

múa Kabuki. Còn bản thân anh thì thế nào lại đem nho ra đùa nghịch với bệnh
suyễn! Tất cả đó là một màn diễn, một vở kịch tồi, chỉ có đứa bé với cục bướu
trên đầu là thực: chỉ có đứa bé suy yếu dần vì ăn kiêng bằng cách uống nước
đường thay cho sữa. Nhưng tại sao lại nước đường chứ? Đó là một cách tước
đoạt phần sữa của thằng bé, nhưng dù trong bất cứ trường hợp nào việc làm
tăng mùi vị của khẩu phần thay thế phải chăng là một thương vụ bẩn thỉu hơn
là một mánh khóe đê tiện?

Điểu tặng túi nho cho các cô y tá hết phiên trực rồi tự giới thiệu mình. Đột

nhiên, dường như tật nói lắp đã làm anh khổ sở khi còn là một cậu học sinh lại
quay về, anh nhận ra mình không thể thốt lên một lời nào. Anh nấc lên, cúi đầu
im lặng rồi vội vã bỏ đi. Tiếng cười trong trẻo của các cô y tá rộ lên sau lưng
anh. Tất cả đều là một màn diễn, một sự giả vờ,hứ phải là hão huyền đến thế?
Giận dữ, hơi thở nặng nề, Điểu bước lên một lần ba bậc cấp rồi thận trọng
bước qua khu nhi đồng, sợ rằng anh có thể vô ý liếc nhìn vào trong. Trước bếp
ăn dành cho thân nhân người bệnh sử dụng, mẹ vợ Điểu với ấm nước trên tay
đang đứng thẳng người một cách kiêu hãnh. Điểu tiến lại gần, nhìn thấy trong
đôi mắt của bà một khoảng trống không thảm hại thay vì vầng hào quang trước
kia đến độ khiến Điểu rùng mình. Rồi anh nhận ra rằng cách đứng của bà
chẳng có gì đáng kiêu hãnh: sự tuyệt sức và tuyệt vọng đã cướp đi vẻ mềm mại
tự nhiên của bà.

Họ trao đổi với nhau vài câu đơn giản, nhưng mắt thì nhìn chừng cánh cửa

phòng vợ Điểu cách đó vài thước. Khi mẹ vợ Điểu xác nhận rằng thằng bé
chưa chết, bà nói với vẻ trách móc, “Con không thể dàn xếp mọi chuyện được
ngay sao? Nếu con bé thấy con nó, nó sẽ phát điên lên mất!”

Điểu run sợ, chỉ biết im lặng.

“Giá mà có một bác sĩ trong gia đình.” Người đàn bà nói với tiếng thở dài cô

quạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.