MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 111

Chúng ta là một lũ sâu mọt, Điểu nghĩ, một liên minh đáng ghét của những

kẻ tự vệ. Tuy nhiên, anh giải bày sự việc, giọng thì thầm, đề phòng những bệnh
nhân có thể núp sau những cánh cửa đóng kín dọc theo hành lang giống như
những con dế lặng câm đang vểnh tai nghe ngóng vì tò mò. “Sữa của thằng
nhỏ đang bị giảm và nó được thay bằng nước đường. Viên bác sĩ phụ trách bảo
rằng trong vài ngày tới chúng ta sẽ biết kết quả.”

Khi dứt lời, Điểu cảm thấy ám khí đã bao phủ mẹ vợ anh hoàn toàn biến

mất. Cái ấm nước đầy dường như quá nặng trên tay bà. Bà chậm rãi gật đầu và
bằng một giọng nhẹ nhàng, tuyệt vọng như muốn chợp mắt ngủ ngay, bà lên
tiếng, “Ồ, mẹ biết. Vâng, mẹ biết. Khi việc này kết thúc, chuyện bệnh hoạn của
thằng nhỏ chỉ có hai mẹ con mình biết thôi.”

“Vâng,” Điểu hứa mà quên rằng anh đã nói với cha vợ.

“Nếu không thì con bé sẽ không bao giờ đồng ý có con nữa đâu anh Điểu ạ.”

Điểu gật đầu, nhưng thái độ phản kháng của anh đối với bà chỉ tăng lên

thêm. Lúc này mẹ vợ anh đi vào nhà bếp, còn anh một mình trở lại phòng của
vợ. Liệu nàng có biết đến cái mưu mẹo đơn giản này không? Tất cả đều là một
vở kịch đang diễn và mỗi nhân vật trong vở kịch đặc biệt này đều là kẻ trả giá.

Khi bước vào phòng, Điểu thấy khuôn mặt của vợ quay về phía mình, anh

biết rằng nàng đã quên đi sự kích động về chuyện nho. Anh ngồi xuống mép
giường. “Anh tàn tạ quá,” vợ anh nói, bất ngờ đưa bàn tay trìu mến sờ vào má
Điểu.

“Anh…”

“Anh trông giống như con chuột cống muốn chạy vào hang.” Anh như bị

một cái tát bất ngờ. “Đến nỗi như thế à?” anh nói với giọng cay đắng, “như
một con chuột cống à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.