MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 146

Điểu chăm chú nhìn viên bác sĩ, miệng há ra nhưng rồi lại ngậm câm như

hến. Anh muốn xác minh rằng viên bác sĩ đã quên mất là anh, cha của đứa bé,
đã ao ước nó chết đi. Mặt khác, lại một lần nữa anh có thể bị chà đạp dưới gót
giầy nghi ngờ như tối hôm qua. Nhưng tất cả những gì anh có thể làm được là
câm miệng.

“Hôm nay hoặc ngày mai nó có thể bị lên cơn co giật,” viên bác sĩ nói. Điểu

chăm chăm nhìn thằng bé đang gãi trên đầu như ban nãy với hai bàn tay lớn,
đỏ hỏn giơ lên phía trên tai. Tai nó giống in tai Điểu, vểnh ngược ra. “ Ba đang
thưởng thức tất cả những gì con đang làm đây.” Điểu thì thầm như sợ thằng bé
nghe được. Rồi anh cúi chào viên bác sĩ, đôi gò má đỏ bừng, và vội vã ra khỏi
khu chăm sóc đặc biệt.

Vào giây phút cánh cửa đóng lại, Điểu lại hối tiếc đã không nói rõ ao ước

của mình với viên bác sĩ lần nữa. Anh đi dọc theo hành lang, đưa hai tay lên
sau gáy gãi đầu bằng phần thịt của ngón tay cái. Dần dần anh cảm thấy đau
phía sai như có một khối nặng buộc chặt vào đầu. Anh dừng lại chỉ trong giây
phút khi nhận ra mình bắt chước cử chỉ của thằng bé và lo lắng liếc quanh. Ở
góc hành lang, ngay trước vòi nước uống, có hai phụ nữ ở khu sản phụ nhìn
thẳng về phía anh. Cảm thấy bao tử trì nặng, Điểu quay về phía hiện chính và
cất bước chạy.

Khi Điểu cho xe chạy chầm chậm để tìm chỗ đậu thì bạn anh từ nhà hàng

trông thấy và anh ta chạy ra đường. Cuối cùng Điểu tìm được chỗ đậu xe, anh
nhìn đồng hồ. Trễ mất ba mươi phút. Khi bạn anh tiến lại gần, Điểu thấy gương
mặt anh ta bồn chồn nóng nảy.

“Xe của bạn mình đấy,” Điểu bối rối thanh minh về chiếc MG. “Xin lỗi vì

đến trễ. Mọi người đều có mặt chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.