MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 149

Điểu đang tìm kiếm một việc gì đó có thể lấp đầy thời gian hôm nay và ngày

mai, tức là thời gian gia hạn mới của vị bác sĩ ban cho anh. Ngoài ra, anh thật
lòng muốn xem cuộc sống ẩn dật của ông Delchef như thế nào.

Vào lúc Điểu nhận lời, bạn anh thay đổi vẻ mặt nhanh như chớp đến độ anh

phải bối rối đôi chút. “Nếu cậu muốn làm thì cứ làm đi! Tớ không thể nghĩ ra
điều gì tốt đẹp hơn thế nữa,” người bạn nói với sự tin tưởng nồng nhiệt. “Nói
thật với cậu, tớ đã hy vọng cậu đồng ý làm công việc này. Mấy người kia đã
lạnh lùng bò đi ngay khi mới nghe nhắn đến tên ông Delchef, nhưng cậu thì lại
hết sức bình tĩnh và khách quan. Điểu này, tớ thán phục cậu đấy!”

Điểu mỉm cười nhẹ nhàng, không muốn làm tổn thương người bạn bỗng

nhiên lắm lời của mình. Ngay lúc này, trong thời gian anh không bận tâm đến
chuyện thằng bé khả năng thờ ơ tỉnh táo của anh là bất tận. Nhưng anh cay
đắng nghĩ, đó không phải là lý do để cho hàng triệu người Tokyo còn lại không
chịu sự trói buộc của một đứa bé quái dị trên cổ cảm thấy thèm khát được như
anh.

“Tớ nói với cậu cái này, tớ sẽ đãi cậu một bữa ăn trưa nhé” người bạn hăng

hái đề nghị. “Chúng ta uống bia trước đã.”

Điểu gật đầu và hai người cùng vào lại nhà hàng. Họ ngồi đối diện nhau ở

bàn ăn và khi đã gọi bia, người bạn đang hoan hỉ của Điểu nói: “Này Điểu, cậu
vẫn còn thói quen dùng ngón cái gãi cái tai như thời bọn mình còn đi học với
nhau à?”

Khi men vào con hẻm hẹp trông giống như một vết rạn giữa một nhà hàng

Đại Hán và một quán rượu, Điểu tự hỏi không biết còn lối ra nào khác ẩn trong
mê cung này không. Theo bản đồ người bạn đã vẽ cho anh, anh vừa bước vào
một hẻm cụt chỉ có lối vào duy nhất. Cái ruột tượng này có hình thì như bao tử
bị tắc nghẽn ở phần tá tràng. Làm thế nào một người dấn thân vào cuộc sống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.