MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 150

ẩn dật có thể tự chôn mình vào một nơi chật hẹp như thế này mà chẳng cảm
thấy lo lắng gì? Phải chăng ông Delchef cảm thấy bị săn đuổi đến độ không thể
tìm thấy một nơi nào khác làm chỗ lánh thân? May ra ông ta không còn trốn
trong hẻm này nữa. Ý nghĩ ấy làm cho Điểu vui lên, và rồi anh bước vào khi
tập thể ở cuối con hẻm. Đứng trước lối vào có thể đã từng là con đường mòn bí
mật dẫn lên một pháo đài trên núi, Điểu thấy ánh sáng chói chang của buổi
trương mùa hạ trùm lên con hẻm như một màng lưới bạch kim nóng bỏng. Mặt
vẫn ngẩng đầu nhìn bầu trời chói chang, Điểu nhắm mắt, đưa hai ngón tay cái
gãi đầu đang ngứa của mình. Bỗng nhiên anh buông thõng hai tay như thế
chúng rơi xuống, và chợt ngẩng đầu lên. Phía xa có tiếng một cô gái ré lên điên
dại.

Điểu tháo giày cầm tay, trèo lên vài bậc thang đầy bụi và bước vào tòa nhà.

Phía trái hành lang là một dãy cửa lớn thẳng hàng như cửa nhà tù, bên phải là
nức tường trồng đầy những chữ viết nguệch ngoạc. Điểu đi lần ra sau, tìm số
nhà trên cửa. Anh có cảm tưởng sau mỗi cánh cửa đều có người đứng, mặc dù
tất cả đều đóng. Những người sống ở đây làm sao trốn thoát cái nóng nhỉ?
Himiko có phải là kẻ dẫn đầu trong đám tự nhốt mình trong những căn phòng
đóng kín của ngay giữa ban ngày không? Điểu đi đến cuối dãy phòng và tìm
thấy một cầu thang hẹp, dốc nằm khuất phía sau. Anh bất chợt nhìn ra sau: một
phụ nữ mập mạp đứng như trời trồng giữa lối đi đang chăm chăm nhìn về phía
anh. Bà ta và cả dãy hành lang chìm trong bóng rối, vì lưng bà che khuất ánh
sáng từ ngoài đường.

“Anh cần gì ở đó?” Bà ta vừa nói vừa cử động như muốn xua đuổi một con

chó.

“Tôi đến thăm một người bạn nước ngoài,” Điểu trả lời với giọng khàn

khàn.

“Ông ấy đang sống chung với một c Nhật”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.