MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 177

nôi là viên bác sĩ trực đang cố ý đợi Điểu. Điểu và Himiko đứng đối diện với
viên bác sĩ bên kia chiếc nôi. Điểu cảm thấy Himiko bị chấn động khi nàng
nhìn thấy thằng bé. Bây giờ thì nó to con hơn, đôi mắt mở ra trông giống
những nếp gấp sâu dưới làn da đỏ hỏn và đang nhìn họ, nghiêng về một bên.
Ngay cả khối u trên đầu thằng bé cũng có vẻ lớn hơn nhiều. Nó đỏ hơn khuôn
mặt thằng bé, bóng lưỡng, sưng phù. Trong đôi mắt mở của nó, thằng bé có cái
nhìn héo hon, cổ kính của những nhà tu khổ hạnh trong các bức tranh cuộn của
phái Nam tông, nhưng rõ ràng nó thiếu chất người, có lẽ tỷ lệ phần trước đầu
phải gánh chịu khối u vẫn còn làm cho nó hết sức khó chịu. Thằng bé đang lắc
lư hai bàn tay nắm chặt, như thể nó muốn trốn khỏi cái nôi.

“Anh Điểu, nó chẳng giống anh,” Himiko thì thầm với giọng khàn đục.

“Nó chẳng giống bất cứ ai, ngay cả người cũng không!”

“Tôi không muốn n Viên bác sĩ lên tiếng trách nhẹ.

Điểu liếc nhìn những đứa bé bên kia vách kính ngăn. Ngay lúc ấy tất cả bọn

trẻ vặn mình trên giường, cùng lúc gây náo động. Điểu nghĩ rằng bọn chúng
đang mách lẻo với nhau có một người bạn bị bắt đi. Điều gì sẽ xảy ra cho
thằng bé đang tè trong lòng ấp với đôi mắt đầy suy tư kia? Và người cha ưa
tranh đấu của đứa con không có gan, liệu ông ta có ở đây trong chiếc quần
chẽn gối màu nâu và sợi thắt lưng da để bắt đầu một cuộc tranh luận khác?

“Anh làm đầy đủ thủ tục ở văn phòng rồi phải không?” Cô y tá hỏi.

“Đầy đủ cả rồi.”

“Giờ thì anh thích làm gì tùy ý!”

“Anh có chắc rằng không cần suy xét lại không?” Viên bác sĩ ưu tư hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.