MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 178

“Hoàn toàn chắc,” Điểu trả lời một cách cứng rắn. “Xin cám ơn mọi việc.”

“Đừng cám ơn tôi – Tôi chẳng làm gì cả.”

“Thôi được, xin chào bác sĩ.”

Viên bác sĩ đảo mắt và chừng như hối tiếc vì đã cao giọng với Điểu, lúc này

anh ta nói với giọng nhẹ nhàng: “Xin chào, hãy giữ mình nhé!”

Khi Điểu bước ra khỏi khu chăm sóc, những bệnh nhân đang thơ thẩn trên

hành lang quay lại như biết điều gì xảy ra và tiến về phía thằng bé. Điểu trừng
mắt, cặp lông mày vểnh ngược, bước thẳng về phía hành lang, khom người
xuống chiếc nôi như muốn bảo vệ đứa con. Himiko vội vã theo sau. Mất tinh
thần vì vẻ mặt giận dữ của Điểu, đám bệnh nhân dạt về phía hành lang mờ tối,
vẫn đầy vẻ nghi ngại, nhưng có lẽ vì thằng bé, họ mỉm cười.

“Anh Điểu,” Himiko vừa nói vừa quay nhìn về phía sau, “ông bác sĩ đó hoặc

một trong số các cô y tá dám báo cho cảnh sát biết lắm đó.”

“Họ làm gì mặc kệ,” Điểu nói một cách giận dữ. “Đừng qu rằng chính họ

cũng góp phần giết thằng bé bằng cách cho uống sữa loãng với nước đường.”

Hai người tiến đến cổng chính và một đám bệnh nhân ngoại trú trông như

đang giận dữ nhìn họ. Điểu không có gì để bảo vệ đứa bé khỏi sự tò mò quá
mức của đám người này trừ đôi lông mày vểnh ngược của anh. Điểu cảm thấy
mình như một cầu thủ đơn độc dẫn quả bóng đến cầu môn đang được cả đội
đối phương trấn giữ. Anh do dự và chợt nhớ ra: “Có cái mũ trong túi quần của
anh đấy. Em lôi ra dùm để che đầu thằng bé được không?”

Điểu nhìn thấy cánh tay của Himiko run lên khi nàng làm theo yêu cầu của

anh. Rồi hai người lao thẳng về phía những kẻ xa lạ đang đi ngược chiều với
những nụ cười xấc xược. “Đứa bé đáng yêu thật, giống như một thiên thần!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.