MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 192

“Nhiều năm rồi phải không anh Điểu. Kể từ ngày chúng ta qua thị trấn kế

bên và thấy một anh lính G.I bị bắn nát nửa khuôn mặt dưới đang nhìn ra ngoài
cửa sổ xe lửa.”

“Chuyện anh lính G.I đó thế nào?” Himiko hỏi. Kikuhiko kể cho nàng nghe,

mắt trơ tráo nhìn Điểu.

“Lúc ấy thời ký chiến tranh Triều Tiên và những tên lính kỳ dị ấy bị thương

đầy dẫy trên chiến trường được đưa lên tàu để trở lại các căn cứ trên đất Nhật.
Những chiếc xe lửa chất đầy thương binh và một hôm chúng tôi trông thấy họ.
Anh Điểu, anh có nghĩ rằng lúc nào họ cũng đi ngang qua khu vực của chúng
ta không?”

“Không phải lúc nào cũng đâ

“Người ta thường kể về chuyện những người buôn bán nô lệ đã bắt nam sinh

Nhật Bản và bán họ làm lính chiến, rồi có những lời đồn đại rằng chính phủ sẽ
đưa chúng ta xuống tàu qua Triều Tiên – lúc ấy, tôi sợ kinh khủng.”

Dĩ nhiên! Kikuhiko đã sợ khiếp vía. Vào cái đêm họ cãi nhau và chia tay,

hắn đã kêu lên: “Anh Điểu ơi, tôi sợ lắm!” Điểu nghĩ đến đứa con của mình và
cho rằng chẳng có gì phải sợ. Anh cảm thấy nguôi ngoai, một sự nguôi ngoai
đáng ngờ, dễ tan vỡ. “Chắc chắn những lời đồn đại kia là phi lý,” anh nói, cố
đổi hướng suy nghĩ của mình khỏi đứa bé.

“Anh nói thế, chứ riêng tôi đã làm mọi cách vì những lời đồn đại ấy. Anh

Điểu, tôi nhớ lại rồi. Anh có gặp rắc rối nào khi bắt thằng cha điên khùng mà
chúng ta tìm kiếm đó không?”

“Hắn đã chết khi tôi tìm ra hắn, hắn tự treo cổ trên đồi Castle. Tôi đã vội

vàng mà không được gì.” Nỗi ân hận cũ quay về với mùi vị chua chát trên đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.